Có Chồng Là Thần Y


Đối với một cậu chủ giàu có như anh ta, muốn qua lại với một người phụ nữ chẳng qua cũng chỉ là việc đếm mười đầu ngón tay.
Nhưng cho dù là như vậy, anh ta cũng chưa bao giờ thấy một người phụ nữ nào hoàn hảo và hấp dẫn anh hơn Lâm Thanh Di.
Lâm Thanh Di này muốn có khuôn mặt là có khuôn mặt, muốn có vóc dáng là có vóc dáng, muốn có khí chất là có khí chất, những bình hoa di động kia căn bản là không thể so sánh được!
Nếu có thể lừa được người như thế này lên giường, nói như thế nào đây? Chắc là dưới khóm mẫu đơn mà bỏ mạng, chết rồi làm quỷ vẫn phong lưu.

Lâm Thanh Di bị ánh mắt của đối phương làm cho nổi giận, cô cảm thấy bản thân bị xúc phạm.
Cô cầm chiếc ly trước mặt tạt hết chỗ nước còn sót lại vào mặt Thẩm Công Thành.
Mái tóc mà Thẩm Công Thành ướt sũng bám chặt vào trán anh ta, nhếch nhác không chịu được.

“Mày làm cái quái gì vậy! Mày như vậy mà dám tạt nước vào người tao, mày muốn chết sao?"
Trong phút chốc, cơn tức giận của Thẩm Công Thành dâng lên, nhìn bộ dạng tức giận của anh ta như thể sắp ăn thịt Lâm Thanh Di để giải tỏa cơn tức.
Anh ta đột nhiên giơ tay định tát vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Thanh Di một cái.
Lâm Thanh Di nhắm mắt cam chịu số phận.

"A!"

Cơn đau không báo trước ập đến.
Ngược lại là tiếng hét của Thẩm Công Thành.
Một giây trước khi Thẩm Công Thành tát Lâm Thanh Di, Sở Quốc Thiên đột nhiên siết chặt cổ tay đối phương, ngăn hành động của anh ta lại.

Sau khi nhìn rõ người đang chặn mình lại là ai, Thẩm Công Thành chưa kịp mắng chửi thì cổ tay bị đau tới mức khiến anh ta hét lên.

“Mày làm cái gì vậy! Thả tao ra, mày sống thiếu kiên nhẫn thế sao? Buông tay ra, nếu không buông tay cẩn thận tao gọi người đến làm cỏ mày!”
Thẩm Công Thành cắn răng gầm lên.

“Sở Quốc Thiên...!Lâm Thanh Di mở to mắt nhìn Sở
Quốc Thiên biết rằng đối phương đã cứu mình.

“Nếu anh dám đánh cô ấy, tôi dám liều mạng với anh!” Sở Quốc Thiên lạnh lùng nhìn Thẩm Công Thành.
Thẩm Công Thành vừa đau vừa tức giận nói: “Cô ta tạt nước vào tao, sao tao không đánh cô ta được? lão đây lớn như vậy rồi mà chưa từng có người dám vô lễ với tôi!” “Ha ha, anh dùng lời lẽ để xúc phạm và lăng mạ cô ấy, cô ấy tạt nước vào anh là quá dễ rồi.

Là tôi, phế một chân anh đi vẫn là nhẹ” Sở Quốc Thiên cười lạnh.


“Phế của tạo một chân? Thẩm Công Thành nghe điều đó như một câu nói đùa: Mày là cái thá gì? Còn dám? Nếu hôm nay dám động vào tao, thì ngày mai chính là ngày chết của mày!” “Nếu mày vẫn còn động thủ, tao sẽ lập tức gọi người tới mày tin không? Đừng tưởng rằng Thẩm gia chúng ta dễ ăn.

Đấu với chúng tao, e rằng mày thắng không nổi!”
Thẩm Công Thành sắc mặt tối sầm, nhìn Sở Quốc Thiên đầy vẻ cảnh cáo.

Sau một hồi giằng co, Lâm Thanh Di đành khuyên một tiếng.

“Sở Quốc Thiên, thả anh ta ra, đừng làm lớn chuyện!” Lâm Thanh Di đối với nhà họ Thẩm vẫn còn kiêng dè, nhất là những người vừa rồi uy hiếp Sở Quốc Thiên.

Dù là có nói khoác hay không cô cũng không muốn mạo hiểm như vậy.
Sau khi nghe những lời của Lâm Thanh Di, Sở Quốc
Thiên liền buông tay.

"Haha, sợ rồi sao! Thằng rác rưởi, thằng nhà quê! Mày nghĩ chuyện này kết thúc rồi sao?” Thẩm Công Thành bày ra dáng vẻ tiểu nhân.

“Haha, tao đang nói mày, nghĩ cũng đừng nghĩ tao sẽ bỏ qua cho mày, còn con đàn bà này, bọn mày nên nghĩ cho kĩ điều tao nói:”
Lòng Lâm Thanh Di không khỏi trùng xuống, cô vô thức nhìn Sở Quốc Thiên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của đối phương.
Còn chưa phân biệt được hết ý tứ câu nói, bóng dáng của Sở Quốc Thiên đã vụt qua.
Trong giây tiếp theo, anh xuất hiện ngay trước mặt của Thẩm Công Thành....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận