"Cậu Sở, tuy vừa mới quen biết nhưng Ngô Hằng tôi tôn trọng anh từ tận đáy lòng, hy vọng anh lần này có thể biến nguy thành an để trở về.
Đến lúc đó tôi và người nhà của tôi nhất định sẽ tiếp đãi anh một bữa"
Ngô Hằng cũng không sợ đắc tội với ông Phạm chỉ biết che đậy cho người nhà kia mà trực tiếp nhìn Sở Quốc Thiên nói.
Sở Quốc Thiên nhìn đối phương rồi cười, anh không nói thêm gì nữa.
Mấy người đưa Sở Quốc Thiên lên xe, ông Phạm ngồi ở ghế phụ lái, sau đó xe cũng bắt đầu lăn bánh rời đi.
Sau lưng là tiếng gào khóc đến xé lòng của Bảo Nhi.
Ngô Hằng sau khi tiễn xe cảnh sát đi mất trong lòng vô cùng cảm kích, qua một lúc cô mới buông Bảo Nhi đang ôm trong lòng ra.
Bảo Nhi khóc đến khàn cả giọng, vừa được đặt xuống đất liền chạy thẳng về hướng ngược lại.Nhưng chưa chạy được bao xa thì bị vấp ngã, bàn tay chà xuống đất khiến máu chảy đầm đìa.
"Bảo Nhi con phải tin cô, bố con nhất định sẽ không sao đâu.
Mau về thôi, đừng quá đau lòng." Niếp Xuyên vội vàng chạy theo, bế Bào Nhi dậy.
Sau khi xem vết thương ở tay cô bé cũng không nhịn được mà khoé mắt cay cay.
Bảo Nhi dùng sức đẩy Niếp Xuyên ra, không hề để ý đến vết thương, giương đôi mắt đỏ au lên hét vào mọi người: “Bỏ ra, các người đều là người xấu, con phải đi tìm mẹ, mẹ nhất định sẽ nghĩ cách đưa bố ra."
Hơn mười phút sau, ông Phạm xuống xe, liếc qua Sở Quốc Thiên rồi nói với một người trung niên: “Anh đưa người đến một phòng trống trước đi, tiên thể mang cả một ly nước sôi để nguội đến là được, tôi sẽ tự đích thân đến hỏi chuyện."
Người trung niên mặt không chút biểu cảm gật đầu.
“Đúng rồi, nhớ tắt giúp tôi camera giám sát đi." Ông Phạm vừa định đi lại không quên dặn dò một câu.
“Thưa ông, làm như vậy có ổn không?" Nghe thấy vậy sắc mặt của người trung niên kia có chút khó coi.
Ông ta không thể đoán được sau khi tắt camera giám sát đi thì sẽ xảy ra chuyện gì.Mặt ông Phạm bỗng đen lại, nói: "Anh muốn chống đối tôi?" “Tôi không dám.
Người đàn ông trung niên với vàng lắc đầu, đưa Sở Quốc Thiên đi về hướng toà nhà chính.
Lúc này, Sở Quốc Thiên suốt cả chặng đường không nói gì lại lên tiếng.
Chỉ thấy anh nhìn ông Phạm một cách hời hợt, nói: “Ông Phạm này, tôi có thể hỏi bây giờ là mấy giờ rồi không?" “Năm giờ hai mươi bảy phút buổi chiều, cậu hỏi cái này làm gì?"
Ông Phạm lạnh lùng liếc nhìn anh, cho rằng Sở Quốc Thiên muốn sớm được ra ngoài nên trong lòng không khỏi cười lạnh.
Đúng là người trẻ tuổi nóng vội, đã rơi vào tay của ông thì đâu có dễ mà thoát ra như vây.
Mà không, hôm nay phải có thêm chút đặc sắc.
Sở Quốc Thiên lắc đầu, khiến người khác không thể đoán ra tâm tư của anh: “Không có gì.
Nói rồi anh cùng lão Lục Hiđi đi vào tòa nhà chính.
“Đồ thần kinh." Ông Phạm nhìn bóng lưng của anh rồi buông lời khó nghe, sau đó rút điện thoại ra gọiđiện.
Sở Quốc Thiên sau khi vào phòng người đàn ông kia liền khoá cửa lại, trước khi chuẩn bị rời đi anh ta có chút bất lực nhìn Sở Quốc Thiên, thở dài nói: “Tí nữa dù có xảy ra chuyện gì, chỉ cần cậu chết cũng không chịu thừa nhận là được.
Khổ cũng phải nhịn, như vậy qua một thời gian nữa cậu sẽ được an toàn.
Nhất định phải nhớ rằng không được thừa nhận, tôi chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi, xin lỗi cậu!"
Người trung niên thở dài một hơi, bất lực quay người rời đi.
Chuyện anh ta có thể làm chỉ đến vậy, chỉ mong đến lúc đó có xảy ra chuyện gì cũng không quá đáng.
Nhưng Sở Quốc Thiên lại không có vẻ gì là căng thẳng và sợ hãi cả, giống như tất cả chuyện này đều không liên quan đến anh vậy.
Anh ngồi trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, trên khuôn mặt bình tĩnh không có lấy một chút dậy sóng: “Còn nửa tiếng nữa.".