Có Chồng Là Thần Y


Cùng lúc đó bên ngoài biệt thự ở một khu ngoại ô, chi thấy một ông lão tóc hoa râm nhưng tinh thần vô cùng tốt đang ở trong vườn hoa đánh võ.

Nhìn dáng vẻ ông lão ước chừng khoảng bảy tám mươi tuổi, mặc một hiếc áo sơ mi rộng màu trắn
Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra động tác chậm rãi của ông lão mang theo một sức mạnh vô hình.

Mở ra rồi lại đóng vào, dẫn tạo nên một luồng khí trôi nổi.
Dưới gốc đa lớn đối diện ông lão có một cô gái xinh đẹp đang ngồi đó, đôi mắt trong vắt như dòng suối, mỗi khi nở nụ cười là bất giác thu hút được biết bao nhiêu ánh nhìn của nam giới.

Chỉ là khuôn mặt xinh đẹp của cô gái lúc này tràn ngập sự vội vã.
Người này chính là thuộc hạ của Sở Quốc Thiên, Dương Cảnh.

“Có chuyện gì à?" Ông lão nhìn dáng vẻ Dương Cành dường như đang đợi người liền hỏi.

“Cháu gửi tin nhắn hạn chủ tịch Sở chiều nay gặp mặt, nhưng đến bây giờ vẫn chưa nhận được hồi âm.Dương Cảnh xoa cằm, rối bời nói.

Ông lão bình tĩnh, thản nhiên như thường nói: “Thanh niên các cháu đều luôn vội vã, có thể là chưa có thời gian xem tin nhắn.

Đợi thêm một chút, cậu ta thấy rồi sẽ trả lời " “Vâng." Dương Cảnh có chút bất lực trả lời.
Nghĩ tới tối qua xảy ra chuyện ngoài ý muốn cô ta liền cảm thấy có chút không yên tâm, nhất là sau khi nhận được tin nhắn Lâm Thanh Di bị thương lại càng khó lòng ngồi yên.

"Cháu nhấp nhổm không yên như vậy, có phải có chuyện gì gấp không?" “Đúng vậy" Dương Cảnh đang định nói tiếp thì điện thoại ở trong túi của cô ta liền reo lên.
Dương Cảnh rút ra nhìn, có chút không muốn nghe nói: "Là điện thoại của cấp dưới, không biết lại xảy ra chuyện gì nữa." “Có chuyện gì vậy?" Dương Cảnh hỏi.

“Tổng giám đốc Dương, có chuyện rồi, là chủ tịch Sở." Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói gấp gáp.

“Cái gì? Chủ tịch Sở bị người ta bắt đi sao? Còn bị coi là phạm nhân? Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, ai bắt? Cậu nói chi tiết lại một lượt cho tôi."Dương Cảnh kinh ngạc không kìm lại được nói.
Đợi đến khi nghe cấp dưới báo cái lại hết toàn bộ xong, sắc mặt Dương Cảnh dần trở nên lạnh băng, cau mày phẫn nộ.

Cô ta nhìn ông lão rồi nói: “Ông nội, chủ tịch Sở có khi một lúc nữa cũng không nhận được tin nhắn của cháu rồi.


Anh ấy lúc ở nhà trẻ có xảy ra chút mâu thuẫn nên đã bị vu cáo, bây giờ bị mấy người không có mắt bắt đi, cháu phải tới đó xử lý"
Ông lão đánh một đòn mạnh mẽ, trên mặt vẫn mang biểu cảm như thường nói: “Cháu làm sao xác định được người đó là bị hãm hại hay không?" “Chắc chắn là như vậy.

Con người Sở Quốc Thiên...ôi, dù sao cháu cũng phải tới đó xem sao." Dương Cảnh dậm dậm chân, sau đó mới hờn dỗi nói, “Hình như người xảy ra mâu thuẫn với Sở Quốc Thiên ở nhà trẻ có chút quan hệ với bên chính phủ nhà nước nên đã bảo họ ra tay.

Một lãnh đạo nho nhỏ sao dám động tới chủ tịch Sở chứ, cháu nghĩ đảm bọn họ không còn ai muốn sống nữa rồi.

Giờ cháu phải đi đây, xem bọn họ xử lý chuyện này như thế nào."
Nói xong Dương Cảnh liền đi ra ngoài, ông lão thấy cô ta hấp tấp liền gọi lại, cau mày nói: "Cháu hành sự nên cần trong một chút, không nên quá mạnh động.

Ông có quen một người đứng đầu ở đó, để ônggọi điện nói cho, đến lúc đó cháu chỉ cần trực tiếp tới đón người thôi.” "Vậy cũng được.

Cháu nhớ chủ Hứa là cục trưởng ở đó mà, hồi đó chú ấy cũng tới nhà chúng ta chơi không ít lần, cũng vô cùng kính trọng ông nội.

Chuyện này nên để ông ra mặt có vẻ thích hợp hơn." Dương Cảnh suy nghĩ một lúc rồi gật đầu rút điện thoại ra gọi điện cho Hứa Mạnh Cường.
Không lâu sau từ trong điện thoại truyền tới một giọng nói vô cùng uy nghiêm: "Alo, ai vậy?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận