Có Chồng Là Thần Y


“Mạnh Cường à, là tôi Dương Quốc Thái đây." Ông lão sau khi nhận điện thoại cười một cách cởi mở và tràn đầy năng lượng, nghe giọng nói của ông ta có vẻ như rất khoẻ mạnh.
Người bên kia điện thoại nghe thấy vậy giọng nói bỗng trở nên mềm dịu hơn, mang theo sự tôn kính vô cùng: “Ôi, là chủ sao a.

Lâu lắm không liên lạc rồi, sức khoẻ của chủ còn tốt chứ?" “Vẫn còn khoẻ lắm, nhưng hôm nay tôi gọi cho cậu không phải là để hỏi thăm sức khoẻ, mà là để phê bình cậu đấy.

Mấy người cấp dưới của cậu làm việc kiểu gì vậy, cậu nên kiểm tra lại cẩn thận đi.” Ông lão nheo mắt cười rồi nói.

“Có phải Mạnh Cường cháu đã làm sai gì không.


Nếu như phải, mong ngài hãy kiểm điểm thẳng mặt chứ đừng để trong lòng, cũng không cần giữ thể diện cho Mạnh Cường.

Lời của ngài cháu nhất định sẽ lắng nghe và ghi nhớ trong lòng, đừng nên tức giận mà ảnh hưởng đến sức khoẻ "
Hứa Mạnh Cường căng thẳng cứng cả người, thấpthỏm không yên hỏi.
Ông lão cười nhẹ rồi nói: “Chuyện là vậy, cháu gái của tôi có một người bạn bị cấp dưới của cậu bắt đi, hơn nữa bây giờ còn bị đảm bọn họ quy thành tội phạm giải đi rồi.

Giờ tôi hỏi cậu một câu, lời nói của cậu ở đó có tác dụng không? Nếu như không có thì tôi sẽ đích thân tới đó một chuyến.

"Cái gì, còn có chuyện như vậy sao? Chuyện này thực sự tôi chưa được nghe ai nói.

Ngài yên tâm đi, chuyện này tôi nhất định sẽ ngài một câu trả lời chính đáng, sao có thể làm phiền ngài ra mặt chứ."
Tại bệnh viện.

“Bảo Nhi tới tìm tôi sao?" Lâm Thanh Di kinh ngạc nhìn cô y tá vừa đi vào, trong lòng đầy nghi hoặc nhưng đồng thời cũng có một dự cảm không lành.
Bảo Nhi giờ này không phải đang đi học ở nhà trẻ sao? Sở Quốc Thiên cũng nói mấy ngày này anh sẽ chăm sóc Bảo Nhi, chẳng nhẽ anh lại không tới đón cô bé?
Vài phút sau có tiếng gõ cửa phòng bệnh, Lý Tuệ Mai đẩy cửa bước vào, đằng sau còn có hai người đi theo cùng, một người phụ nữ và một bé gái mặt đầy nước mắt.


Trên mặt đứa trẻ toàn là nước mắt và nước mũi, quần áo cũng bị bần hết.Người phụ nữ kia là giáo viên của Bảo Nhi, Niếp Xuyên.

Bảo Nhi quấy khóc đòi đi tìm Lâm Thanh Di, Niếp Xuyên không còn cách nào khác, chỉ còn cách liên lạc với mấy người khác mới biết được Lâm Thanh Di đang nằm ở bệnh viện này, sau đó mới đưa Bảo Nhi tỏi.

"Bào Nhì." Vừa nhìn thấy Bảo Nhi, Lâm Thanh Di vừa vui vừa ngạc nhiên, nhìn mặt cô bé đầy nước mắt lại càng đau lòng.
Cô bé vừa nhìn thấy Lâm Thanh Di liền gào khóc gọi mẹ, chạy nhào tới vào lòng Lâm Thanh Dị, khuôn mặt dính bần tràn ngập tủi thân và nôn nóng, mãi mới có thể nín khóc rồi nhảy xuống: “Mẹ mau đi cửu bố đi, bố bị mấy chủ người xấu bắt đi rồi." “Sao vậy Bảo Nhi, sao lại khóc to vậy.

Con kể cho mẹ nghe xem đã có chuyện gì rồi." Lâm Thanh Di nhìn bảo bối nhà mình đáng thương như vậy, lại nghe thấy Sở Quốc Thiên xảy ra chuyện, trong lòng nhất thời cảm thấy lo sợ, nhất là khi nhìn thấy tay của Bảo Nhi toàn là máu.

Bảo Nhi từ từ kể lại đầu đuôi sự việc một cách đại khái, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, lại lo lắng chuyện Sở Quốc Thiên bị bắt nên không thể kể một cách rõ ràng thuận lợi được.

Nhưng đại ý là Sở Quốc Thiên vàngười khác cãi nhau, sau đó bị một đám người bắt đi.

Nghe xong Lý Tuệ Mai không khỏi cau mày: "Thanh Di, sao chồng cậu lại cãi nhau với người ta vậy, giờ còn bị người khác bắt đi nữa.

Không phải là say rượu rồi qua đó gây sự đấy chứ, tối qua tớ vẫn còn nghĩ là người đáng tin cậy đấy."
Mặt mày Lâm Thanh Di cứng đờ, trong lòng cũng không dám chắc chắn.

Có điều Sở Quốc Thiên không phải kiều người uống say rồi đi gây sự, lại còn là ở nhà trẻ nên chắc chắn trong chuyện này có uẩn khúc, nhưng chỉ trong chốc lát cũng không thể nắm rõ được.

“Bố là vì cứu Bảo Nhi nên mới cãi nhau với người ta, cô đừng có nói lung tung, huhuhu." Nghe thấy có người nói xấu Sở Quốc Thiên, Bảo Nhi lại trở nên tức giận..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận