Có Chồng Là Thần Y


Lâm Thanh Di nhẹ nhàng an ủi Bảo Nhi, giải thích rằng Lý Tuệ Mai không nói xấu Sở Quốc Thiên, cũng ngay lúc này cô mới chú ý đến Niếp Xuyên ở bên, cô không thể không hỏi: "Cô Niếp, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao Sở Quốc Thiên lại bị bắt?"
Niếp Xuyên liền kể lại chuyện từ đầu tới cuối, Lý Tuệ Mai và Lâm Thanh Di đều ngây cả người ra.

uỷ của cô là có người muốn bắt nạt Bảo Nhi, sau đó Sở Quốc Thiên đã đứng ra bảo vệ con bé sao?" Lâm Thanh Di hỏi lại lần nữa, nhưng cũng không thể tin nổi Bảo Nhi ở trường mà lại bị bắt nạt”
Niếp Xuyên gật đầu, thấy hơi có lỗi nên cười nói: “Chuyện đúng là như vậy.

"
Lý Tuệ Mai cũng không ngờ tới, nhưng đó chỉ là một phút chốc ngắn ngủi.

"Mẹ, chúng ta nhanh đi cứu bố đi, nếu như muộn mới tới sẽ không kịp, bạn sẽ bị bọn họ bắt nạt mất.


" Bảo Nhi cứ vội vội vàng vàng, giẫm chân tại chỗ, nhìnvề phía Lâm Thanh Di như cầu xin sự giúp đỡ.

Lâm Thanh Di hít một hơi thật sâu, trong lòng cũng lo lắng cho tình cảnh của Sở Quốc Thiên, do dự một lúc rồi nhìn về phía Lý Tuệ Mai, xin giúp đỡ Tuệ Mai, cậu xem chuyện này có cách nào để giúp đỡ không?"
Cô đã chính thức không liên quan gì đến bên kia, cũng không biết ông Phạm bắt Sở Quốc Thiên, cô cứ đi như thế, kết quả cuối cùng vẫn vậy, hơn nữa bây giờ cô đang bị thương, không có bác sĩ cho phép, chắc chắn sẽ không được tự ý rời đi, cho nên mới phải cầu cứu Lý Tuệ Mai.

Đôi mắt đáng yêu của Lý Tuệ Mai loé lên, cô ấy dừng lại nói: "Cũng không phải chuyện khó gì thế này đi, cậu phải ngoan ngoãn ở đây chờ tin tức của tớ, tớ sẽ lái xe đi cùng cô Nhiếp một chuyển, vừa hay thời gian trước tới với chồng tớ đã mua một mảnh đất bên đó, đang có ý định xây một công trình phụ, tớ nghĩ chỉ với điều này, ông Phạm dù thế nào thì cũng phải cho tớ vài phần thể diện"
Nói xong, Lý Tuệ Mai gọi cho thư ký ở công ty: “Tôi mặc kệ cô dùng cách gì để xử lý, nhất định phải tìm được video đánh nhau ở nhà trẻ, nếu như ông Phạm không phối hợp theo, chúng ta sẽ dùng chút thủđoạn có thể khiến ông ta phải đau khổ"
Nói xong, Tuệ Mai cùng Lâm Thanh Di cửa phòng bệnh, đi bãi đỗ ở dưới.


Ở bên này, Sở Quốc Thiên ngồi trên ghế, lúc sắp ngủ quên, thì nghe thấy tiếng cửa phòng bị mở kêu cạch người này quả một đàn ông đầy mỡ, chỉ có điều, sau ông ta nhìn Sở Quốc Thiên vẻ ý dữ tợn cà hiện đầy trên mặt.

Ông Phạm khóa trái cửa phòng lại, quay về phía người đàn ông đầy mở nói: "Chú muốn làm thì làm nhanh đi, "Đúng thằng oắt con, không phải hồi trước cậu rất ngang ngược sao? Bây giờ không kiêu ngạo nữa à?" Người đàn ông đầy mỡ gật đầu, lập tức nhẹ răng cười về phía Sở Quốc Thiên, đồng thời cầm theo một cây gậy cao su trên bàn, vài phát vào lòng bàn tay mình.

Sở Quốc Thiên oải ngáp một nhìn đối phương mà mấy người đã tới năng suất quá"
Tay của anh bị trói chặt, chân cũng bị cố định trên ghế, không nhúc nhích.

nên lạnh lẽo, liền cười một cái rồi nhìn Sở Quốc Thiên nói: “Sắp chết đến nơi rồi mà mày còn có tâm trí để ngủ ở đây ư? Không phải là sợ tới mức khóc lóc gọi mẹ sao? Xem ra mày vẫn chưa nhận biết rõ tình hình bây giờ, nếu không sẽ không an nhàn như vậy, nếu đã thế, tao sẽ dạy dỗ mày một chút, để cho mày hiểu mày đang ở tình thế nào.

"
Nói xong, ông ta cầm cây gậy cao su tiến tới chỗ Sở Quốc Thiên, trên mặt đầy vẻ ẩn ý.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận