Lý Tuệ Mai khóc không ra hơi: “Người đàn ông đó, khi bố mẹ tôi gọi điện thoại cho anh ta, anh ta nói rằng đám cưới nhất định phải được tổ chức suôn sẻ, nếu không anh ta không những không đưa tiền cho bố mẹ tôi, thậm chí cả cổ phần trong tay tôi anh ta cũng sẽ cướp mất.”
Lâm Thanh Di an ủi: “Tuệ Mai, không sao đâu, vấp ngã thì chúng ta lại cố gắng đứng dậy là được rồi! Còn tài sản riêng của cậu nữa mà? Lấy lại cả trang sức châu báu và những đồ trước kia cậu đã mua”
Lý Tuệ Mai gật đầu nói: “Tôi đã thu dọn đồ đạc xong xuôi rồi.
Bộ trang sức lúc trước cậu tặng tôi vẫn đang giữ gìn nó.
May mà hôm qua Sở Quốc Thiên đã nói với tôi chuyện này.
Sau khi tìm được chúng, trước khi ra đi tôi đã mang theo một phần!”
Sở Quốc Thiên gật đầu: “Những việc này cứ từ từ rồi tính.
Hiện tại cô phải nghỉ ngơi thật tốt, bình tĩnh lại.
Chúng tôi nhất định sẽ giúp cô
Lý Tuệ Mai nhìn Sở Quốc Thiên và Lâm Thanh Di, cô rất xúc động: “Quốc Thiên, Thanh Di, cảm ơn, cảm ơn hai người, hôm qua tôi đúng là không tốt.
Sở Quốc Thiên thản nhiên nói: “Cô và Thanh Di là bạn tốt, giúp đỡ cô là việc nên làm
Nói xong anh ta rời khỏi phòng bệnh trước.
Vì lúc đến quá vội vàng nên chưa kịp mua đồ ăn gì, bây giờ đã là buổi trưa, Thanh Di và Tuệ Mai đều chưa ăn trưa, mặc dù họ nói không muốn ăn, nhưng tốt hơn vẫn nên ăn một chút gì đó.
Khi quay lại phòng bệnh, Sở Quốc Thiên phát hiện cửa phòng đã bị đẩy ra.
Khi bước đến trước cửa, anh ta phát hiện Trương Thiệu Hải đang nắm tay Trương Hà Duyên, đứng trước giường bệnh của Lâm Thanh Di, song song với Lý Tuệ Mai.
Nhìn thấy hai người họ đi vào, Lý Tuệ Mai hung hăng đứng lên tức giận nói: “Các người đến đây làm gì? Cút ngay cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy đôi nam nữ khốn nạn các người!”
Trương Thiệu Hải chế nhạo: “Tuệ Mai, bố mẹ của cô chắc là đã nói rõ rồi chứ hả.
Tốt nhất là cô nên biết điều chút đi, một chút thôi cũng được.
Tốt xấu gì chúng ta cũng đã ở bên nhau năm năm.
Đừng làm cho mọi thứ trở nên rối rằm thêm nữa.
Anh ta nói tiếp: “Lần này tôi đến đây là để hỏi cô về bộ trang sức đó! Cô giấu nó ở đâu rồi? Hà Duyên trước đây nói rất thích nó và tôi đã hứa sẽ tặng cho cô ấy.
Cô đã giấu nó ở đâu!”
Lý Tuệ Mai rất tức giận: “Trương Thiệu Hải, bộ trang sức đó là do Thanh Di tặng cho tôi, anh dựa vào cái gì mà muốn cướp lấy nó? Lại còn cướp lấy để đưa cho người phụ nữ để tiện này, cô ta xứng sao? Ghê tởm!” “Tặng cho cô?” Trương Thiệu Hải cười lạnh: “Đó là quà đính hôn của hai chúng ta.
Theo lý mà nói chúng ta mỗi người chia một nửa.
Hay là cô ra giá đi, tôi sẽ để lại cho cô một nửa!”
Lý Tuệ Mai không ngờ Trương Thiệu Hải lại không biết xấu hổ như vậy, giọng cô run run: “Trương Thiệu Hải, anh đừng quá đáng! Công ty của anh hiện nay, vốn ban đầu đều là của gia đình tôi rót vào, công ty đáng lẽ nên đứng tên tôi.
Tôi nói cho anh biết, chuyện này hai chúng ta vẫn chưa xong đầu, bộ trang sức đó là Thanh Di tặng cho tôi, không có phần của anh.
Lý Tuệ Mai không ngờ Trương Thiệu Hải lại tham lam như vậy, còn muốn lấy đồ trang sức của cô làm của riêng, lại còn đưa nó cho người phụ nữ bẩn thỉu này, làm sao cô ấy có thể chịu được?
Trương Thiệu Hải lại nói: “Đừng nói mấy chuyện vớ vẩn đó với tôi nữa, công ty không hề liên quan gì đến cô.
Công ty đứng tên tôi thì đó là công ty của tôi, cùng lắm thì cô cũng được tính là cổ đông thôi!” “Lý Tuệ Mai, tôi khuyên cô nên biết điều chút, cô có tin tôi sẽ hủy bỏ toàn bộ cổ phần của cô hay không hả?”
Trương Hà Duyên ở một bên cũng cười cười, giọng giễu cợt: “Lý Tuệ Mai, dù sao cô và anh Hải cũng đã ở bên nhau lâu như vậy rồi, cần gì phải làm ầm ĩ, tuyệt tình như thế, hơn nữa dù gì anh Hải vẫn sẽ cưới cô, tôi chẳng để bụng thì thôi, cô ầm ĩ làm gì?”
Cách nói của Trương Hà Duyên như thể cô ta đã phải hy sinh rất nhiều, phải chịu bao nhiêu là uất ức vậy.
Sở dĩ Trương Thiệu Hải vẫn chọn kết hôn với Lý Tuệ Mai là vì cô ấy vẫn còn giá trị lợi dụng nhất định, nếu cùng anh ta tham dự sự kiện hay gì đó, khi giao thiệp với những người ở đó, có vị hôn thê là thiên kim tiểu thư của tập đoàn nhà họ Lý thì những người xung quanh sẽ hữu hảo hơn, từ đó việc kinh doanh cũng thuận lợi hơn..