Giây tiếp theo, ông ta trực tiếp coi Hầu Vũ Chính như không khí, vội vàng bước tới chỗ Sở Quốc Thiên, cúi người chín mươi độ chào anh.
“Cậu Sở, sao cậu lại ở đây?”
Tất cả mọi người trong phòng đều không khỏi chấn động sau khi nghe thấy câu nói này.
Cậu Sở?
Đây là đang gọi ai?
Chẳng lẽ là Sở Quốc Thiên? Ở đây ngoài anh ra thì không có người thứ hai mang họ Sở.
Nhưng chuyện này sao có thể xảy ra! Sở Quốc Thiên chỉ là một kẻ ở rể! Một kẻ vô dụng, bỏ đi! Sao xứng với tôn xưng cậu Sở của ông Phùng?
Một thằng nhóc bám váy đàn bà như anh mà cũng xứng được gọi một tiếng cậu Sở?
Mọi người đều cảm thấy bất ngờ.
“Này, ông bạn kia, có phải ông nhầm lẫn gì không? Đây là một thắng bám váy đàn bà, tầm thường quê mùa, gọi tên nó cũng ngại bẩn, lại còn cậu Sở, nó xứng sao?” Lý Thế Xuyên chỉ thẳng mặt Sở Quốc Thiên, cười lạnh.
“Đúng thế, ông Phùng, ông nhìn rõ người này đi, đây này, đây là cậu Trương Thiệu Hải, sao ông lại không chào hỏi Thiệu Hải trước?” Vẻ mặt Lý Ngọc Hà không vui, hừ nói.
Nghe thấy vậy, Hầu Vũ Chính tức giận, nhìn chằm chằm hai người kia, khẽ quát: “Câm miệng, hai người các cậu thì hiểu cái gì? Không biết thì đừng nói linh tinh, không ai bảo các cậu câm đâu.” “Người này là ai?” Trương Thiệu Hải cau mày, vẻ mặt không vui nhìn Phùng Đức Minh.
“Vị này là trưởng phòng của Y dược Thanh Di, ông Phùng, Phùng Đức Minh!” Hầu Vũ Chính giải thích
Vừa nghe thấy lời này, mọi người đều không khỏi ngưng thở.
“Trưởng phòng của Y dược Thanh Di?”
Tuy Y dược Thanh Di mới nổi lên không lâu nhưng gần như tất cả mọi người đều từng nghe nói tới nó.
Sức ảnh hưởng của nó rất không tầm thường.
Quả thật, một ông chủ nhỏ không thể nào so sánh được với trưởng phòng của một công ty có thực lực hùng hậu, tương lai sáng sủa như vậy.
Nhất là loại người như Hầu Vũ Chính và Đinh Vũ Long.
Dù họ cũng có sản nghiệp của riêng mình nhưng thực lực còn kém xa Y dược Thanh Di.
"Hóa ra là ông Phùng, ôi chao, tổng giám đốc Hầu, hóa ra người ông mời tới lại là ông Phùng, sao lại không nói trước với tôi một tiếng chứ? Để tôi đây còn chuẩn bị chu đảo một chút!” Lý Tông Nam luống cuống tay chân, nói xong thì vội vàng lên tiếng chào hỏi, “Ông Phùng, không đón tiếp từ xa, mong ông lượng thứ."
Nhưng ông Phùng không hề để ý tới Lý Tông Nam, ông ta vẫn đứng im, cúi người trước mặt Sở Quốc Thiên.
Giống như nếu Sở Quốc Thiên không lên tiếng thì ông ta không định thẳng người vậy!
Một màn này đã dọa sợ toàn bộ mọi người.
Lý Tông Nam ngày người, nhìn Lý Thế Xuyên, không nhịn được nói nhỏ với anh ta: “Thế Xuyên, con chắc chắn người này chính là Sở Quốc Thiên, vua bám váy đàn bà của Hoan Châu chứ? Nhưng bố thấy thái độ của ông Phùng có chút không đúng.
Một thứ bỏ đi chuyên bám váy đàn bà sao có thể khiến ông Phùng như sợ hãi đi trên bằng mỏng thế kia?" “Chắc chắn, con dám chắc chính là anh ta! Tuyệt đối không sai! Con từng gặp anh ta rồi, anh ta chính là thứ vô dụng bám váy đàn bà đấy!” Lý Thế Xuyên nói chắc như định đóng cột.
“Vậy sao lại thế này? Sao ông Phùng có thể coi trọng, tôn kính một tên bám váy đàn bà như thế?” Mặt Lý Tông
Nam tràn đầy nghi ngờ, ông ta không nhịn được lẩm bẩm.
“Con dám thề, một trăm phần trăm là ông Phùng nhận nhầm người rồi! Người đó chính là một tên vô dụng mà thôi.” Lý Ngọc Hà đứng một bên, nghiến răng, giận dữ nói.
Lý Tông Nam suy nghĩ một hồi, do dự, cẩn thận liên tiếng: “Ông Phùng, chuyện này, ông xem liệu có phải có hiểu lầm gì không? Có thể người này không phải cậu Sở gì đó, cậu ta chính là kẻ ở rể nhà họ Lâm, chắc chắn ông nhận nhầm rồi.”
Thế nhưng ông Phùng vẫn không thèm để ý, giống như không hề nghe thấy tiếng của đối phương.
Nghe thấy những lời này, mọi người càng thêm kinh hãi..