"Mẹ kiếp, 300 tỷ, muốn ăn cướp à?" "Đúng vậy.
Cho dù ông Thẩm là gia chủ một gia tộc, gia sản nghìn tỷ, làm sao có thể dễ dàng đồng ý?"
Những người xem xung quanh đều bị sốc và chết lặng khi nghe những lời đó, người này sao có thể gan dạ như vậy, vừa mở miệng là đòi 300 tỷ.
Làm thế này có khác gì ăn cướp chứ? "Ai, ai sẽ đồng ý cho cậu ta 300 tỷ chứ? 300 tỷ? Chỉ là chữa bệnh thôi mà, cần gì phải bỏ ra nhiều tiền như thế chứ?"
Đây gần như có thể coi là tống tiền, Thẩm Hải Phong không ngốc, làm sao có thể đồng ý?
Triệu Lạc Dĩnh và Lăng Ngọc Vân cũng bị sốc trước con số khổng lồ này.
Nhưng trong giây tiếp theo, bọn họ đã nghe được
Thẩm Hải Phong đáp lại, “Được rồi, 300 tỷ thì 300 tỷ!" "Tôi không nghe nhầm chứ, thật sao?" "Đồng ý rồi sao?" "300 tỷ, không phải vài trăm triệu.
Tiền của người giàu thực sự không tiếc sao?" Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người có mặt đều bị sốc, đặc biệt là Triệu Lác Dĩnh và Lăng Ngọc Vân, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Bọn họ không biết rằng, Thẩm Hải Phong cũng bị ép, bản thân ông ta cũng biết là thần y Sở muốn chống lại mình, nhưng ông ta không có cách nào đối đầu.
Do thời gian có hạn, hiện tại ông ta chỉ biết thần y Sở có thể cứu con trai mình, đổi 300 tỷ lấy mạng cho con trai mình, Thẩm Hải Phong chỉ đành phải đồng ý! “Ông Thẩm thật sự chi mạnh tay, tôi thích nhất làm việc với người mạnh tay như ông.” Sở Quốc Thiên mỉm cười, còn cố ý vươn tay đỡ Thẩm Hải Phong.
“Vậy khi nào thì thần y Sở lên đường cứu con trai tôi?” Thẩm Hải Phong hoàn toàn sợ hãi trước Sở Quốc Thiên, cũng không còn uy phong như trước.
Sở Quốc Thiên nhàn nhạt liếc mắt nhìn đối phương, cố ý nói: “Thực xin lỗi, hôm nay tôi khám bệnh ở Y Đạo Môn, tốt nhất là ông bảo người đưa anh ta đến đây!" "…" Thẩm Hải Phong khóe miệng giật giật, 300 tỷ còn 11 phải đưa đến tận nơi!
Nghe xong có ai không muốn chửi bởi chứ? Nhưng
Thẩm Hải Phong không dám.
Ông ta gật đầu và cúi đầu đồng ý, Thẩm Hải Phong gọi người đưa Thẩm Công Thành tới đó, và ngay lập tức chuyển khoản cho thần y Sở.
Vẻ mặt đau đớn của ông ta khi chuyển tiền cho Sở Quốc Thiên, vô cùng chân thật.
“Quả nhiên ông Thẩm làm việc hiệu quả.” Sở Quốc Thiên nhận tiền không hề ngượng ngùng.
Mười mấy phút sau, Thẩm Công Thành đã được đưa tới.
Trên cảng, tình trạng của Thẩm Công Thành trông rất tệ, sắc mặt tái nhợt, kèm theo từng đợt co giật, trông rất đáng sợ.
Sở Quốc Thiên từ trong cánh tay rút ra một cây kim bạc, đâm xuyên qua thân thể Thẩm Công Thành, sau đó thu lại, trực tiếp nói: "Không sao." "Thần, thần y Sở? Chỉ thế này là có thể rồi sao? Một kim vậy thôi sao?" Thẩm Hải Phong ngẩn ra, hiển nhiên ông ta chưa kịp phản ứng.
Ông ta nghĩ còn chưa bắt đầu, nhưng Sở Quốc Thiên đã nói kết thúc rồi.
“Tôi ra tay, chỉ một kim là đủ.” Anh vừa dứt lời, Thẩm Công Thành đang nằm trên cáng có dấu hiệu bừng tỉnh.
"Nhìn xem, anh Thẩm sắp tỉnh rồi!" "Một phát kim đáng giá 300 tỷ? Có bao nhiêu người cả đời không kiếm được số tiền như thế chứ? Người với người, đúng thật là!"
Thấy Thẩm Công Thành đã tỉnh, Thẩm Hải Phong vội vàng đi tới, “Con trai, con tỉnh rồi, thật sự làm bố sợ muốn chết" “Bố, sao bố và con lại ở đây?” Thẩm Công Thành ngơ ngác nhìn xung quanh, ánh mắt sững sờ khi nhìn thấy bóng dáng một người..