Có Chồng Là Thần Y


“Anh Thiên, hôm nay cảm ơn anh rất nhiều.

Trong xe, Lâm Uyển Vy nói với đôi mắt đỏ hoe.
Sở Quốc Thiên thử cảm giác xe mới, “Không sao, vừa đúng lúc anh ngang qua thôi.

Sao em lại làm ở cửa hàng xe?" “Em muốn thêm một chút kinh nghiệm xã hội sau khi kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc, vì vậy em đã đi làm bán thời gian hơn một tuần.

Tâm trạng của Lâm Uyển Vy dần bình tĩnh trở lại.
Sở Quốc Thiên suy nghĩ một chút, “Em còn quá nhỏ nên rất dễ bị lừa gạt, nếu em muốn đi làm thêm, em có thể nhờ chị gái Thanh Di sắp xếp một trợ lý cho em trong công ty, cô ấy có thể chăm sóc cho em, không phải sao?"
Lâm Uyển Vy vò đầu bứt tóc, có chút xấu hổ nói: “Em ngại làm phiền chị Thanh Di, hơn nữa có chị ấy chăm sóc, sợ không có người kêu em đi làm" "Trước khi đi làm em có thể nói trước với chị Thanh Di.

Như vậy đi, hôm nay anh sẽ tìm thời gian gọi điện nói với cô ấy, còn em bây giờ về nghỉ ngơi đi." “Được rồi, làm phiền anh rồi, anh Thiên, cảm ơn anh.


Lâm Uyển Vy nhìn Sở Quốc Thiên cảm kích, ánh mắt sáng ngời.

"Không có gì, Hiểu My dạo này thế nào? Hai người có liên lạc không?" Sở Quốc Thiên quan tâm đến tình hình của Lâm Hiểu My.

“Chị gái em hiện tại vẫn ổn nhưng gần đây có vẻ bận nên em không thường xuyên liên lạc.” Lâm Uyển Vy nói.
Đến bên ngoài tòa nhà của Lâm Uyển Vy, Sở Quốc Thiên đột nhiên dừng xe, Lâm Uyển Vy sững sờ một lúc mới xuống xe.

"Cho em."
Lâm Uyển Vy sửng sốt trong chốc lát, vô thức đưa tay ra, cầm chiếc chìa khóa xe nặng nề trong tay.

“Đây là?” Lâm Uyển Vy kinh ngạc nhìn Sở Quốc Thiên.

"Tặng cho em, quà tốt nghiệp cấp ba.

Anh tặng cho em là hợp lý.

Em lái xe về đi." Sở Quốc Thiên cười.
Lâm Uyển Vy nhìn Sở Quốc Thiên không dám tin, “Là thật sao, anh Thiên, cái này đắt quá, hôm nay em gặp khó khăn, anh vừa giúp em, em không biết cảm ơn anh như thế nào, làm sao có thể nhận món quà này của anh được?” “Không sao, cầm đi, chỉ cần lái xe cẩn thận” Sở Quốc Thiên dứt khoát nói.

"Nhưng.." Lâm Uyển Vy đang muốn nói cái gì, điện thoại di động của Sở Quốc Thiên đột nhiên vang lên.

Anh liếc nhìn, màn hình điện đang nhấp nháy tên của Quách Tiên Nhan.

"Sao? Có chuyện gì vậy?" Sở Quốc Thiên nhận cuộc gọi, hỏi thẳng.


“Anh Thiên, vừa rồi có người đi tới và nói rằng có chuyện gì xảy ra ở Y Đạo Môn.” Giọng nói của Quách Tiên Nhan trầm xuống.

“Có chuyện gì?” Sở Quốc Thiên cau mày khi nghe lời này, “Chuyện như thế nào?" "Là Triệu Thiên Hoằng, ông ấy bị tai nạn giao thông”
Quách Tiên Nhan Nghi nghiêm nghị nói.

“Cái gì?” Vẻ mặt Sở Quốc Thiên thay đổi, anh đột nhiên nhận ra lúc này mọi chuyện vẫn chưa dừng lại.

Ngày hôm qua anh vừa mới bị người theo dõi, hôm nay Triệu Thiên Hoằng gặp tai nạn, chưa cần biết có phải do cùng một người làm hay không, nhưng mọi chuyện nhất định không phải trùng hợp.
Sở Quốc Thiên nhíu chặt mày, anh cần phải tập trung vào những chuyện này.

“Triệu Thiên Hoằng hiện tại như thế nào?” Sở Quốc
Thiên nhướng mày hỏi.

"Có vẻ như rất nghiêm trọng.

Nghe bọn họ nói, hình như sắp chết rồi, anh Thiên, anh quay lại xem thử đi."
Giọng nói của Quách Tiên Nhan khàn khàn.

Sau khi cúp điện thoại, Sở Quốc Thiên không có thời gian chậm trễ, liền từ biệt Lâm Uyển Vy, vội vàng đi Y Đạo Môn.
Lúc này, cửa Y Đạo Môn đã đóng chặt, dựa vào Nam
Cung Thế duy trì tình hình.
Vương Trạch sống chết không rõ, Triệu Thiên Hoằng lại xảy ra chuyện không hay, tình hình Y Đạo Môn hiện tại có thể nói là rất hỗn loạn và bấp bênh.

"Anh Sở! Cuối cùng anh cũng về rồi, mau vào xem đi." Khi Sở Quốc Thiên xuống xe, Nam Cung Thế vội vàng chạy tới cùng với một đám người đang hoảng loạn.

“Thần y Sở, xin hãy giúp ông nội của tôi!” Triệu Lạc Dĩnh nói với đôi mắt đỏ hoe nức nở.

“Lạc Dĩnh, cô đừng lo lắng, cứ giao cho tôi, sẽ không có chuyện gì.

Sở Quốc Thiên nhìn Triệu Lạc Dĩnh an ủi vài câu.
Sau đó anh đi theo Nam Cung Thế đến phòng phẫu thuật của Y Đạo Môn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận