“Tôi hiểu rồi.” Vừa nói, một nhóm người vừa dẫn Sở Quốc Thiên đi vào phòng giám sát.
Bảo vệ ở cổng là nhân viên bảo vệ do Dương Cảnh bố trí, sau khi nhận được tin tức, bọn họ không đợi thông báo mà đã lưu lại video camera giám sát ngay lập tức.
Sở Quốc Thiên ngồi trước màn hình nhìn mấy lần.
Màn hình cho thấy Triệu Thiên Hoằng có việc phải làm trên đường trở về.
Ông ta không thích sống ở Y Đạo Môn, dù sao nơi này cũng đông bệnh nhân bất kể là ngày hay đêm, lại rất ồn ào, nên ông ta đã mua một căn nhà ở gần đây.
Người này cũng không thích lái xe cho lắm, mỗi lần đi về đều đi bộ ra bến xe, đón xe buýt.
Nhưng hôm nay, ông ta vừa ra khỏi nhà và chưa kịp đến bến xe buýt, một chiếc xe van bình thường màu trắng lao ra và đâm thẳng vào Triệu Thiên Hoằng
Đảng giận nhất là, tài xế không những đâm người, mà còn không chịu dừng lại, thậm chí còn không nghĩ tới việc xuống xe xem tình hình người bị thương thế nào mà phóng xe đi ngay.
"Đây có lẽ là một vụ tai nạn giao thông", Một người nào đó thận trọng lên tiếng.
“Tôi nghĩ chưa chắc đã là như vậy.” Sở Quốc Thiên vẻ mặt lạnh lùng, giọng nói ảm đạm, “Ngoài mặt là tai nạn, ai biết trong đó có kế hoạch và giao dịch gì? Nam Cung Thế ông đã tìm người của chính quyền chưa?” “Tôi đã liên hệ rồi, và họ nói sẽ giải quyết nhanh nhất có thể” Nam Cung Thế trả lời.
"Tôi cũng đã sắp xếp người của chúng ta đi điều tra rồi, có lẽ không lâu nữa sẽ có thể xác định được tài xế và chiếc xe gây tai nạn!"
Nghe vậy, Sở Quốc Thiên gật đầu.
Nếu sự việc này thật sự là một tai nạn thì tốt, nhưng e rằng không đơn giản như vậy.
Không bao lâu, tin tức lần lượt được truyền về.
"Anh Sở!” Một người đàn ông xông tới, trên tay vẫn cầm điện thoại.
Sở Quốc Thiên quay đầu nhìn người đàn ông đó, “Làm sao vậy?" "Có tin chiếc xe gây tai nạn đã được tìm thấy nhưng chưa thấy tài xế bên trong.
Cán bộ đã kiểm tra rồi nhưng không thấy gì.
Biển số cũng là giả và không tìm được thông tin gì.” Người này bất lực nói.
"Cái gì? Tìm thấy ở đâu?" Vẻ mặt Sở Quốc Thiên ngay lập tức trở nên vô cùng lạnh lùng.
Nam Cung Thế đột nhiên đập bàn kêu lên: “Chuyện này chắc hẳn là do kẻ nào đó cố tình sắp đặt, dám động vào chúng ta!"
Sở Quốc Thiên suy nghĩ một chút, mới nói: “Cho dù là thế nào, thì trong khoảng thời gian này, nếu không có tình huống gì đặc biệt, mọi người không nên tùy ý rời đi.
Tôi sẽ liên lạc với Dương Cảnh và gọi một nhóm vệ sĩ khác đến bảo vệ an toàn cho mọi người.
“Được rồi.” Mọi người trả lời.
Họ cũng biết, nếu sự việc lần này không phải là tai nạn thì chắc chắn là có người trả thù, nhưng người như Triệu Thiên Hoằng làm gì có kẻ thù.
Nếu không phải là kẻ thù của Triệu Thiên Hoằng, vậy thì chắc chắn là có kẻ nhắm vào người khác trong Y Đạo Môn.
Sở Quốc Thiên nói xong liền xoay người bước ra khỏi nhà, lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Thế Bắc.
Mười phút sau, Hạ Thế Bắc vội vã chạy đến.
"Chủ tịch Sở!" "Dạo này thế nào? Việc xây dựng phim trường thế nào rồi?" Sở Quốc Thiên nhẹ giọng hỏi.
"Chủ tịch Sở, đừng nói quá.
Phim trường này thực ra là sản nghiệp của anh, nhưng Chủ tịch Sở, anh vội vàng gọi tôi qua vì chuyện này sao?" Hạ Thế Bắc mỉm cười hỏi.
"Triệu Thiên Hoằng xảy ra chuyện rồi.
Điều tra và tìm ra kẻ đã làm điều đó.
Sẽ có người đưa cho anh thông tin về chiếc xe liên quan đến vụ tai nạn"
Hạ Thế Bắc thấy mọi người đều có vẻ nghiêm túc nên đã thu xếp ngay lập tức.
Nhưng Sở Quốc Thiên vẫn có chút lo lắng, nên đêm đó không có rời đi.
Khi thức dậy vào ngày hôm sau, Sở Quốc Thiên đã đến xem tình hình của Triệu Thiên Hoằng để đảm bảo rằng mọi thứ đều ổn.
Khoảng giữa trưa, điện thoại di động của anh đột nhiên vang lên.
Sở Quốc Thiên liếc mắt nhìn, là mẹ vợ Triệu Mai Hương gọi tới..