"Đừng nói như vậy.
Lỗi là ở chúng tôi.
Chúng tôi lái xe đâm vào ông, nếu muốn nói lời cảm ơn, thì cũng phải là chúng tôi nói lời cảm ơn.
Ngại quá, khiến ông phải đau đớn." Sở Quốc Thiên nói một cách nghiêm túc.
“Thật là một chàng trai lịch sự!” Ông già nói, và lại do dự, “Chàng trai, tôi có thể hỏi cậu một việc được không? “Ông có chuyện gì cứ nói.” Sở Quốc Thiên nói.
"Tôi có một đứa cháu trai cũng trạc tuổi cậu."
Ông lão nói tiếp: "Nhưng thằng nhóc đó không nhạy bén và tài giỏi như cậu, cũng không nghe lời.
Ngày nào cũng chỉ biết ở bên ngoài gây phiền phức cho tôi, nhưng may là tối nào nó cũng về, tôi đều sẽ chuẩn bị bữa tối.
Nhưng hôm nay tôi như thế này, chắc chắn là không thể về được, cũng không có cách nào chuẩn bị bữa tối cho thằng bé."
Sở Quốc Thiên ở một bên yên lặng nghe.
"Vậy, tôi nghĩ, tôi có thể nhờ cậu một chuyện, nếu có thể, cậu có thể giúp tôi trở về nhà, thông báo cho cháu trai tôi, nói với nó rằng hôm nay tôi không thể chuẩn bị đồ ăn cho nó " “Được, đây là việc tôi nên làm.
Ông cho tôi địa chỉ là được." Sở Quốc Thiên gật đầu, đáp lại.
"Được rồi, vậy cậu ghi địa chỉ nhé, ở.."
Sau khi có được địa chỉ nhà của ông lão, Sở Quốc Thiên đi thẳng ra khỏi bệnh viện.
Trong vòng chưa đầy nửa giờ, anh đã đến nơi.
Đây là khu dân cư lâu đời, lối vào tối , ngõ rất hẹp và siêu thị rất bé, vì lâu năm nên lớp xi măng phía trên gần như đổ xuống từng mảng lớn.
Cuộc sống ở nơi này không có gì đảm bảo an toàn.
Sở Quốc Thiên bắt đầu tìm kiếm theo địa chỉ.
Mùi cống xộc vào mũi, đường dưới chân đầy ổ gà, do phân lô bán hỗn loạn nên nhiều con đường cụt, trẻ con chơi đùa bên đường cũng gầy guộc, suy dinh dưỡng.
Sở Quốc Thiên không ngờ ở Hoan Châu lại có một nơi nghèo nàn như vậy.
Sau khi tìm kiếm khoảng mười phút, cuối cùng anh cũng tìm được nhà của ông Hàn.
Đây là một khu nhà bé và ẩm thấp, mặt đường mọc đầy cỏ dại, cầu thang còn có mùi của siêu thị, tầng dưới có một sợi dây phơi quần áo, trên đó treo vài bộ đồ đầy mảnh vá, giặt đến mức bạc hết màu quần áo.
Sở Quốc Thiên bước vào, gõ cửa phòng, nhưng phát hiện bên trong không có người.
“Cháu trai của ông Hàn, Hàn Vũ chắc là còn chưa về Sở Quốc Thiên nhìn cánh cửa hình như đã bị khóa.
“Đứng lại!” Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên truyền đến.
Sở Quốc Thiên vừa nghe thấy tiếng động, một thanh niên hoảng sợ chạy ra khỏi ngõ, xoay người lao thẳng về phía bên này.
Cậu ta đầu tóc sạch sẽ, gọn gàng và đang mặc một chiếc áo sơ mi màu xám bẩn.
Theo như miêu tả của ông Hàn, lẽ ra đây là cháu trai của ông ấy, Hàn Vũ.
Phía sau Hàn Vũ, hai tên côn đồ với mái tóc sặc sỡ đang đuổi theo, trên tay cầm gậy gộc, giận dữ đuổi theo.
"Hả? Anh là ai?" Hàn Vũ chạy tới cửa phòng, nhìn thấy Sở Quốc Thiên liền liếc mắt một cái, sửng sốt.
"Sao anh lại ở nhà tôi? Anh đến đây làm gì?" Cậu ta nhìn Sở Quốc Thiên bằng ánh mắt cảnh giác.
Vừa dứt lời, hai tên côn đồ ngoan cố đuổi theo cậu ta chạy tới, vây quanh cậu ta với cây gậy bóng chày trên tay.
"Nhóc con, mày chán sống rồi à? Mẹ kiếp, trước mặt anh Đại Long mà mày dám gian lận! Nếu không muốn chết quá thảm hại thì tốt nhất mày nên trở về với tao ngay, nếu không tạo sẽ giết mày ngay bây giờ!
Đám côn đồ tức giận nhìn chằm chằm Hàn Vũ, nói xong liền duỗi tay ra giữ chặt Hàn Vũ!.