"Hôm đó tôi thắng chưa đến 30 triệu, đều mang đi mua thuốc rồi."
Sở Quốc Thiên gật đầu, lần đầu tiên nhìn thấy ông Hàn, anh đã thấy ông ấy mắc rất nhiều bệnh, đều là bệnh tích tụ lâu ngày.
"Cái gì? Hàn Vũ, cháu lại đi đánh bạc? Tại sao cháu không nghe lời ông?"
Ông Hàn trên giường bệnh vừa nghe thấy thế đã biến sắc mặt, “Bảo Săn là vua ở khu phố chúng ta, nếu giở trò dưới mũi hắn, hắn sẽ dễ dàng buông tha cho cháu sao? Mấy năm trước chịu thiệt, cháu vẫn không có được bài học gì sao? Chúng ta không có khả năng đắc tội với Bảo Săn!” "Chúng ta đã không còn gì rồi, nên cháu cũng không sợ.
Hắn đã hại gia đình chúng ta thảm như như thế này, cháu còn sợ gì chứ? Cùng lắm là tất cả cùng chết! " Hàn Vũ nắm chặt con dao gọt hoa quả trên bàn, nghiêm nghị nói: “Cùng lắm thì cháu liều mạng với hắn! Trước khi chết, trút được cơn giận cũng không thiệt” "Hàn Vũ, cháu điên rồi sao? Lỡ như cháu vào tù, khụ khụ khụ!" Ông Hàn oán hận nhìn Hàn Vũ.
"Ông từng này tuổi rồi, sắp nằm vào quan tài rồi.
Hy vọng duy nhất của ông là cháu có thể sống ổn định.
Tại sao cháu không chịu hiểu chứ? Chuyện mấy năm trước, chúng ta bỏ qua đi, chúng ta không đắc tội được với Bảo Săn đâu!” Ông Hàn ôm ngực xúc động.
“Trước kia đã xảy ra chuyện gì?” Sở Quốc Thiên ở bên cạnh hỏi.
"Haiz!” Ông Hàn khẽ thở dài một hơi, nhìn Sở Quốc Thiên, vẻ mặt u sầu,“Tất cả đều là chuyện quá khứ.
Khi đó Hàn Vũ còn nhỏ, Bảo Săn chỉ là một tên côn đồ.
Hắn đưa Hàn Vũ nhà tôi đi đánh bạc, bảo là cho mượn tiền của hắn, nếu thắng thì tính là của hắn, Hàn Vũ liền đi.
Nhưng ai ngờ, hắn cố tình bày mưu tính kế để lừa cháu tôi, cả đêm đều thua.
"Sau đó, khi tôi nhận ra thì mọi chuyện đã trở nên tồi tệ.
Ngày nào Bảo Săn cũng đưa đám đàn em đến nhà tôi để đòi nợ và gây rối khiến gia đình chúng tôi không có một ngày yên ổn.
Để trả nợ, bố mẹ Hàn Vũ đã ra ngoài làm việc, nhưng ai ngờ lại xảy ra tai nạn.
Cứ như thế, một gia đình hạnh phúc, cuối cùng chỉ còn lại một ông già và đứa cháu bất tài này, sống nương tựa vào nhau trong căn nhà hoang tàn đó”
Sở Quốc Thiên thở dài một hơi, anh không ngờ đối phương lại gặp nhiều thống khổ như vậy.
“Đã nhiều năm như vậy, tôi còn tưởng rằng tên nhóc này đã bỏ cờ bạc, nhưng không ngờ rằng vẫn như thế, vẫn đến chỗ Báo Săn đánh bạc!” Ông Hàn nước mắt lưng tròng nhìn Hàn Vũ tức giận.
"Cháu trai à, ông nội bây giờ chỉ mong con bình an vô sự.
Cháu không lấy được cái gì từ chỗ Bảo Săn đầu, chúng ta không có bản lĩnh đó!"
Hàn Vũ nằm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ông nội, nhưng cháu không cam tâm.
Cháu hận bản thân năm đó đã nghe theo lời của Bảo Săn.
Nhà chúng ta hôm nay thành ra như thế này đều là do cháu!"
Sở Quốc Thiên bất lực nhìn ông nội và cháu trai.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh đột nhiên bị đạp mở
Vài tên lưu manh lần lượt tràn vào, với vẻ mặt không mấy thiện cảm.
Hai trong số đó là hai người đã bị Sở Quốc Thiên đánh trên con phố cũ hôm trước.
“Ha, Hàn Vũ, mày trốn giỏi lắm, ông đây tìm mày lâu lắm rồi!” Một người đàn ông to lớn từ bên ngoài bước vào, giễu cợt nói, trong tay cầm một cây gậy bóng chày.
Người đàn ông dẫn đầu cao 1m89, tóc ngắn, răng to vàng khiến người ta kinh tởm, bộ dạng trông rất dữ tợn.
“Bảo Săn!” Khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông này, ông Hàn biến sắc, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi..