Có Chồng Là Thần Y


“Chủ tịch Sở, anh gặp rắc rối à?” Hữu Cường ở đầu dây bên kia nghe thấy giọng của Báo Săn “Không sao, có vài kẻ đến gây sự.

Sở Quốc Thiên nói, “Vài tên côn đồ” "Côn đồ? Loại người này, chủ tịch Sở, nếu anh cần, tôi có thể giúp anh giải quyết." Hữu Cường vội vàng nói.

Sở Quốc Thiên liếc nhìn Bảo Săn trước mặt, “Hình như ông ta tên là Bảo Săn." "Báo Săn? Chờ một chút, Chủ tịch Sở, tôi hiện tại đang đi thang máy, tôi sẽ tới ngay, anh bảo hắn chờ một lát" “Được.” Sau khi cúp máy, Sở Quốc Thiên nói với Bảo Săn, “Người của tôi bảo ông chờ một lát” "Chờ một lát?" Bảo Săn sửng sốt, chế nhạo, “Tại sao? Chẳng lẽ tên nhóc như mày có người chống lưng sao? Được rồi, để tạo xem xem mày có ai chống lưng!"
Sở Quốc Thiên cũng lười bận tâm.
Trần Thành Thái không phải là người chống lưng cho anh, chỉ là giao cho người của Trần Thành Thái giải quyết loại chuyện này có lẽ sẽ thích hợp hơn.
Một lúc sau, một người đàn ông mặc áo sơ mi giản dị bước vào, trên tay cầm theo một chiếc hộp, người này chính là Hữu Cường.

“Chủ tịch Sở, anh không sao chứ?” Anh ta đi tới, vội vàng bước tới chỗ Sở Quốc Thiên, vẻ mặt quan tâm hỏi.


“Không sao.” Sở Quốc Thiên trầm giọng nói, cho dù những người này thật sự đánh nhau, anh cũng không quan tâm.
Hữu Cường gật đầu.

Nếu có chuyện gì xảy ra với Sở Quốc Thiên, anh ta sẽ không biết giải thích cho Trần Thành Thái thế nào khi anh ta trở về.

“Mày là người chống lưng cho tên nhãi này?” Báo Săn nhìn Hữu Cường, đánh giá một lượt, ông ta chưa từng thấy người này, giọng điệu ông ta càng thêm ngang ngược, “Mày là ai, dám ra vẻ trước mặt ông đây, còn bắt ông đây chờ, mày muốn tìm chết sao?”
Hữu Cường nghe vậy, vẻ mặt không thay đổi.
Sau nhiều năm ở bên Trần Thành Thái, từ lâu anh ta đã học được bản lĩnh vui buồn giận dữ đều không thể hiện ra mặt.

“Ông là Bảo Săn?” Hữu Cường lạnh lùng hỏi.

“Ha, dám gọi thẳng biệt danh của anh Bảo Săn, mày có biết anh Bảo Săn ở phố cũ có thân phận thế nào không? Muốn chết sao?” Tên đàn em bên cạnh hung ác nói:
Nghe vậy, Hữu Cường nhướng mày hỏi: “Phố cũ? Ông có biết Bao Phúc không?" "Bao Phúc, hừ, xem ra cũng có chút hiểu biết.

Nói thật cho mày biết, Bao Phúc là đại ca của tao!”
Báo Săn vẻ mặt tự mãn nói: “Mày biết anh Bao Phúc, chắc hẳn cũng biết anh Bao là người thế nào, tao là thân tín của anh Bao, cho dù mày biết anh ấy, anh ấy cũng không cứu được mày! Mày nghĩ xem, nếu xảy ra chuyện, anh Bao sẽ lo cho thân tín như tạo hay là lo cho một kẻ đến tên còn không biết như mày?”
Khi nghe thấy điều này, Hữu Cường trực tiếp bấm số trên điện thoại di động của mình, trầm giọng nói: “Bao Phúc, tôi đang ở bệnh viện Hoan Châu.

Anh đến khu vực tầng 4 của bệnh viện càng nhanh càng tốt.


Quá giờ, hậu quả tự chịu” "Anh Cường, chuyện gì vậy? Sao anh đến mà không nói với thằng em một tiếng, để em tiếp đãi anh."
Đầu dây bên kia, Bao Phúc sợ tới mức hai chân trở nên run rẩy, không ngừng lấy khăn lau mồ hôi lạnh trên trán.

Trước khi anh ta kịp nói xong, Hữu Cường đã cúp điện thoại.

"Nhanh, nhanh! Chuẩn bị xe, chuẩn bị xe, tôi đi bệnh viện! Mau, nhanh, còn nói gì nữa, nhanh, tôi đi gặp anh Cường!"
Bao Phúc không quan tâm được nhiều, và ngay lập tức hét vào mặt đám đàn em.
Bệnh viện.

“Mày gọi điện cho anh Bao và đe dọa anh ấy?” Bảo Săn nhìn Hữu Cường như một tên ngốc.

"Mày dám nói chuyện với anh Bao như thế này.


Mày có biết sức mạnh uy danh của anh Bao ở chỗ tạo không?" “Anh Bảo Săn, em nghĩ hắn không hề gọi điện thoại, chỉ dọa anh mà thôi.” Tên đàn em ở một bên thì thào.
Bảo Săn nghĩ cũng có lý.

Bao Phúc có địa vị cao, quan trọng hơn là anh ta là người của Dương Cảnh, còn quen biết Trần Thành Thái của Yên Kinh, và dám nói chuyện với anh ta như thế này, ở Hoan Châu, nhất định là không quá năm người.

"Haiz, chưa chắc, chưa biết chừng người anh em này thực sự quen thì sao? Chúng ta kiên nhẫn chờ một chút, mở mang tầm mắt"
Bảo Săn chế nhạo nhìn lại Sở Quốc Thiên và Hữu Cường, "Tao cho chúng mày nửa giờ đồng hồ.

Nếu anh Bao không đến, xem tao giải quyết chúng mày thế nào!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận