Có Chồng Là Thần Y


Vẻ mặt của Hữu Cường vẫn như cũ, không thèm để ý đến ông ta.
Thời gian trôi qua rất nhanh, trong chốc lát đã nửa giờ trôi qua.

“Này tên nhãi, anh Bao mà mày nói đâu?” Báo Săn nhìn chằm chằm vào Hữu Cường và Sở Quốc Thiên, “Còn định giả bộ gì nữa? Ở trước mặt ông đây mà dám làm bộ làm tịch giở trò à? Mẹ nó, làm lãng phí nửa giờ đồng hồ của ông, anh em, đánh chết hai tên nhãi này cho ông!”
Lời vừa dứt, đảm đàn em phía sau Báo Săn vây quanh Sở Quốc Thiên và Hữu Cường, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào, không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng.
Nhưng...
Đúng lúc này, truyền đến tiếng bước chân dồn dập, có người vội vàng hướng bên này đi tới.

“Anh Cường, anh Cường!” Chỉ thấy một người đàn ông đang lao về phía phòng bệnh, lo lắng đổ mồ hôi.


“Anh Bao?” Báo Săn quay đầu lại, vừa nhìn thấy người đến, lập tức ngẩn ra.
Bao Phúc trực tiếp bỏ qua Bảo Săn chạy tới chỗ Hữu Cường, gật gật đầu tỏ vẻ đắc ý, “Anh Cường, tôi nhận được cuộc gọi của anh, lập tức kêu người chuẩn bị xe, vội vàng chạy tới.

Anh không đợi lâu chứ?" "Hôm qua tôi về Hoan Châu rồi, sao khi anh đến đây không liên lạc với tôi? Tôi sẽ tiếp đãi anh tử tế!” “Đừng nói nhảm” Hữu Cường lạnh lùng liếc nhìn anh ta.
Bao Phúc nghe được sự bất mãn trong lời nói của đối phương, sắc mặt tái nhợt, tâm tình không tốt.

“Nề mặt 30 tỷ của anh ngày hôm nay, những chuyện khác tôi sẽ không tính toán với anh.” Hữu Cường trầm giọng nói.

“Cảm ơn anh Cường! Cảm ơn anh Cường!” Bao Phúc cúi đầu liên tục sau khi nghe những lời này.
Bảo Săn ở bên cạnh hoàn toàn sững sờ, bọn họ không ngờ rằng Anh Bao kiêu ngạo trong mắt bọn họ lại coi trọng người đàn ông này như vậy.

“Anh Cường, anh có chuyện gì cần em giải quyết, anh cứ nói đi.” Bao Phúc cười.

“Anh biết những người này sao?” Hữu Cường không cảm xúc.

Bao Phúc quay đầu lại, nhìn Bảo Săn đang im lặng đứng bên cạnh, sắc mặt chìm xuống.
Anh ta biết rằng anh Cường đột nhiên gọi mình đến, chắc chắn không phải là nhàn rỗi và không có việc gì làm, những người dưới quyền của anh ta cũng ở đây, có vẻ như người của anh ta đã đắc tội với đối phương.


“Đàn em này của anh, vừa rồi muốn động tay động chân với tôi." Hữu Cường liếc nhìn Bảo Săn, không cảm xúc nói tiếp, “Không chỉ thế, hắn còn vô lễ với Chủ tịch Sở, đúng rồi, chắc anh không biết, chủ tịch Sở là khách quý của anh Thái Sơn, chắc anh cũng hiểu ý tôi là gì rồi chứ
Âm!
Những lời này khiến Bao Phúc sợ hãi, anh ta lắp bắp, “Anh Cường, ý anh là, Bảo Săn muốn động thủ với anh?" Bảo Săn lại liếc nhìn Sở Quốc Thiên, trong lòng có cảm giác sắp xảy ra đại họa.

Mặc dù Bao Phúc chưa từng gặp vị khách VIP của Thái Sơn này, nhưng đích thân anh Cường đã lên tiếng rồi, thuộc hạ của anh ta lại bất kính với người này, chán sống rồi sao?
Nếu chuyện này đến tại của anh Thái Sơn, Bao Phúc thực sự không dám nghĩ tới.

"Anh Cường, anh Cường!"
Bảo Săn ở một bên rất sợ hãi, run rẩy nhìn đám người.
Ông ta đột nhiên nhớ tới Trần Thành Thái có một trợ thủ, chẳng lẽ trợ thủ chính là anh Cường này sao? Nghĩ đến khả năng này, Bảo Săn không khỏi hít vào một hơi lạnh, và sợ hãi suýt ngã xuống đất.
Lần này ông ta thực sự tự chui đầu vào chỗ chết rồi.


"Anh Cường! Chủ tịch Sở! Tôi xin lỗi, tôi có mắt không biết núi Thái Sơn!" Bảo Săn vội vàng ném cây gậy bóng chày trong tay đi, quỳ “phịch" xuống đất quỳ liên tục.
Bang bang bang bangl
Ông ta đập rất mạnh, máu trên trán chảy ra rất nhanh, cả khuôn mặt đỏ như máu, rất khó coi.

“Anh Cường, Chủ tịch Sở, tôi sẵn sàng chịu hình phạt, chỉ cầu xin các vị giơ cao đánh khẽ, cho tôi một con đường sống!” Bảo Săn run rẩy cầu xin.

"Bao Phúc, anh nhìn xem, chúng ta nên giải quyết chuyện này như thế nào đây?"
Hữu Cường không muốn nhìn Bảo Săn một cái, quay đầu lại nhìn Bao Phúc, trầm giọng hỏi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận