Vẻ mặt của Nam Cung Tú vẫn không thay đổi, ông ta ngước mắt lên nhìn Sở Quốc Thiên, nói, “Đúng vậy, so với những gì anh đã làm với con trai và cháu trai của tôi, thì điều đó không đáng là gì!” “Được rồi, tôi hiểu rồi.” Sở Quốc Thiên gật đầu, không nói gì nữa.
"Thần y Sở, thế nào? Chẳng lẽ anh muốn giải quyết món nợ tôi sao? Chuyện này nếu có người giận, thì đó là nên là tôi, tôi chỉ làm thuộc hạ của anh bị thương, còn con trai và cháu trai của tôi bây giờ thế nào, anh là người biết rõ nhất.
Vì thế chuyện này có là gì chứ?” "Hạt giống duy nhất của gia tộc chúng ta đã bị hủy hoại trong tay của anh.
May mà hội nghị đã bị hoãn lại, nhưng hy vọng duy nhất của gia tộc Nam Cung cũng không còn nữa.
So với chúng tôi, anh mất cái gì chứ?"
Khuôn mặt của Nam Cung Tủ lạnh lùng, giọng nói của ông ta chứa đầy sự tức giận bị kìm nén.
Nhưng Sở Quốc Thiên không quan tâm mà chỉ nói với vẻ mặt bình tĩnh: “Tôi không thích gây chuyện, nếu người ta không xúc phạm tôi, tôi sẽ không làm gì người ta.
Mọi chuyện thành ra như ngày hôm nay đều là hậu quả của việc gia tộc Nam Cung của ông liên tục khiêu khích, tôi đã ra đòn phản công tương ứng, các ông không còn khả năng phản kháng, vậy sao có thể trách tôi?"
Những người từ nhà họ Nam Cung đi theo sau đó lập tức tức giận khi nghe điều này.
Nam Cung Tú nén giận, trầm giọng nói: “Có lẽ trước đây chúng ta đã có một số hiểu lầm khó chịu, nhưng tôi nghĩ rằng sau bao nhiêu trải nghiệm, tôi sẵn sàng lùi một bước, không tính toán nữa, những chuyện này có phải có thể cho qua không?”
Nói đến đây, ông ta nghiêng người lại gần Sở Quốc Thiên, trầm giọng nói: “Người làm việc lớn không câu nệ tiểu tiết, thần y Sở, nếu anh có thể trả lại thẻ Thần Long cho nhà chúng tôi, có lẽ mọi chuyện có thể bỏ qua hết, sau này chúng ta mà có cơ hội hợp tác sẽ là chuyện vô cùng tốt! Hãy suy nghĩ kỹ lại, nếu chúng ta cùng liên thủ, thì còn ai có thể là đối thủ của chúng ta ở trong nước chứ? Khi đến thời điểm đại hội, thực lực của anh cộng với thế lực của chúng tôi, còn không phải là muốn gì được nấy sao?”
Nam Cung Tú nói xong, người nhà họ Nam Cung nhìn Sở Quốc Thiên, như thể họ đang chờ đợi câu trả lời của anh.
Một số người mỉm cười, thực sự muốn hợp tác, trong khi những người khác lại cười khinh miệt, chỉ muốn xem náo nhiệt.
Mặc dù nhà họ Nam Cung không phải là gia tộc hạng nhất tuyệt đối ở Yên Kinh, nhưng so với những người ở Hoan Châu thì vẫn mạnh hơn!
Có thể hợp tác với gia tộc lớn ở Yên Kinh là điều mà nhiều người ở Hoan Châu không dám mơ tới.
Vị thần y Sở này tuy có năng lực nhưng cũng chỉ là người ở Hoan Châu.
Mọi người đều nhìn anh, chờ nhìn thấy anh biết ơn và hạnh phúc.
Nhưng...
Sở Quốc Thiên không lộ ra bộ dạng như bọn họ mong đợi, vẫn vẻ mặt bình tĩnh ngồi tại chỗ, chậm rãi nói: “Chuyện này đừng vội, sau này có thể nói sau!"
Thái độ bình thản, không hề kích động của anh thực sự khiến mọi người ngạc nhiên...!Nam Cung Tú cau mày, sắc mặt tối sầm, nghiêm nghị nói: “Vậy bây giờ anh muốn nói chuyện gì với tôi?" “Ai đã nghĩ ra chủ ý phái người đâm vào Triệu Thiên Hoằng?” Sở Quốc Thiên lạnh lùng hỏi.
“Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi đã phải người đến làm việc đó.” Nam Cung Tú cau mày.
Sau khi ông ta vừa dứt lời, một vệ sĩ cao thủ của nhà họ Nam Cung không thể nhịn được nữa, hừ lạnh một tiếng, “Này tên họ Sở kia, giọng điệu của cậu là thế nào? Ông chủ tôi nể mặt cậu, cậu thực sự không coi ai ra gì à? Hỏi nhiều như vậy làm gì? Muốn động thủ sao? Là ai nghĩ ra thì sao chứ? Vậy thì tôi nói là do tôi nghĩ ra, cậu muốn thế nào?” “Thật sao?” Sở Quốc Thiên lạnh lùng nhìn chằm chằm vào người đàn ông đó, dần dần luồng sát khí từ người anh lan tỏa ra xung quanh..