“Gia chủ, xảy ra chuyện rồi, có người ở bên nhà nước tới đây, không nói lời nào đã niêm phong nhà máy của chúng ta mất rồi." Người đó vội vàng báo cáo
Sắc mặt Gia chủ nhà họ Dương biến sắc: “Cái gì? Đang yên đang lành, tại sao bọn họ lại tới niêm phong nhà máy của chúng ta làm gì? Lại còn cứ phải vào lúc này cơ chứ?” “Có phải là sai sót ở chỗ nào rồi không? Từ trước tới giờ chúng ta chưa bao giờ vi phạm quy định mà?” Một người đàn ông tóc vuốt keo đứng bên cạnh không khỏi nói.
“Cái này có phải là, có phải là vấn đề của cái đó hay không?” một người phụ nữ đè thấp giọng nói, thật cẩn thận nói.
Người đàn ông tóc vuốt keo nghe vậy, liền phủ nhận nói: “Cái này làm sao có thể chứ? Chuyện đó chúng ta đã sớm dàn xếp ổn thỏa rồi, không thể nào lại xảy ra chuyện gì với chúng ta vào lúc này được!” “Vậy theo như lời cậu nói thì cậu cho rằng là đang xảy ra chuyện gì hả?” ông chủ nhà họ Dương ở bên cạnh trầm giọng hỏi lại.
“Cái này thì để tôi gọi một cuộc điện thoại trước, hỏi người bên kia xem thế nào!” Người đàn ông hỏi đầu vội móc di động ra.
Một lát sau, sắc mặt anh ta trắng bệch, nhìn mọi người lẩm bẩm nói: “Bên kia nói, là cấp trên đột nhiên kiểm tra đột xuất, nhất thời bọn họ không có chuẩn bị trước, nên không che giấu kịp “Cái gì?” Sắc mặt tất cả mọi người chấn động ngơ ngác nhìn đối phương.
“Chắc chắn là do Công ty hữu hạn Y dược Thanh Di làm” Sắc mặt ông chủ nhà họ Dương âm trầm nói.
“Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì đây, việc này một khi lộ hết ra thì nhà máy của chúng ta sẽ trốn không thoát được đâu, đến lúc đó những người phụ trách như chúng ta không chỉ có bị phạt tiền thôi đâu, thậm chí rất có thể vào tù đấy” Người đàn ông tóc vuốt keo suy sụp nói.
“Không ít người nghe vậy cũng tức khắc luống cuống, vội vàng nhìn vào ông chủ đang trầm mặc không nói gì cả: “Anh cả, chuyện này phải làm sao đây, chúng ta không thể vào đó đầu” “Tất cả im miệng hết cho tôi! ông chủ nhà họ Dương bị làm ồn tới mức không nghĩ được gì, không chịu được mà quát ầm lên.
Mọi người lập tức im lặng.
Ông chủ nhà họ Dương ngồi yên vị lại rồi mới suy nghĩ một lát, trầm giọng nói: “Mang điện thoại đến đây cho tôi, tôi gọi điện thoại cho ông Nam Cung xem!”
Nhưng vào đúng lúc này, lại có một người vội vàng gấp gáp chạy từ ngoài vào, trên khuôn mặt tràn ngập sự nôn nóng vội vã.
Trong lòng ông chủ nhà họ Dương nháy mắt lạnh xuống một nửa, cũng không còn ôm hi vọng gì nữa, động tác chuẩn bị gọi điện thoại cũng dừng lại.
Chỉ thấy mấy người chạy đến trước mặt gia chủ nhà họ Dương, hấp tấp nói: "Gia chủ, có chuyện không hay xảy ra rồi”
Người nhà họ Dương chỉ cảm thấy hô hấp như ngừng lại, tất cả những thứ xung quanh nháy mắt đọng lại chỉ còn lại mỗi câu nói này.
Sau khi phân phó việc xong, Sở Quốc Thiên lái xe định sẽ đi về, trên đường tiện thể ngang qua núi Tàng Long, lúc này anh mới nghĩ ra trước đây mình đặt cái lư đỉnh ở trên núi kia hẳn là đã tụ linh khí cũng ổn ổn rồi.
Anh lái xe dừng lại ở dưới chân núi, đi theo phương hướng còn nhớ trong kí ức đi lên núi.
Cái lò luyện đan kia vẫn giống như lúc bản thân anh rời đi, chỉ là viên đá Tụ linh kia đã được hút đầy linh khí rồi.
Thấy thế, Sở Quốc Thiên lấy nhân sâm hoang dã mà anh đã chuẩn bị từ trước đặt vào đó.
Rất nhanh, trong lò luyện đan truyền đến âm vang nhân sâm đang được luyện chế, theo sau đó là một hương thảo dược nhàn nhạt chậm rãi bay ra.
Đợi khoảng độ ba phút sau, ở dưới đáy của lò luyện đan có chất lỏng sền sệt của nước thuốc chảy ra, theo đường ống mà Sở Quốc Thiên đã thiết kế sẵn men theo ống dẫn chảy vào một cái bình ngọc.
Toàn bộ quá trình chỉ mất tầm năm sáu phút đồng hồ, tinh hoa của nhân sâm đều đặn được tinh luyện ra hết, Sở Quốc Thiên rất vừa lòng nhìn vào chất lỏng trong bình ngọc.
Cũng giống cách thức như vậy, Sở Quốc Thiên đem những dược liệu trân quý khác ra tinh luyện thành nước thuốc,
Công tác chuẩn bị tất cả đã hoàn thành, kế tiếp chính là luyện đan.
Lần này luyện chế đan dược, Sở Quốc Thiên định dùng linh khí của đả tụ linh làm vật dẫn, cho nên anh mới lựa chọn một nơi vùng đất tốt thế này cho khối linh khí kia hấp thu!.