Khi Sở Quốc Thiên đang cẩn thận đánh giá đối phương, thì đối phương cũng đang nhìn chằm chăm quan sát anh.
Một lúc sau, mày rậm của người đàn ông nhíu lại, ông ta lên tiếng trước, giọng nói lớn như muốn nổ tung cả màng nhĩ.
Người đàn ông tức giận nói.
“Ranh con, gan cậu cũng lớn quá đấy, dám tùy tiện quấy động linh khí ở núi Tàng Long này, cậu biết tội lỗi của mình chưa?”
Sở Quốc Thiên đang ở đây luyện đan, đột nhiên có một người xông tới, không chút lưu tình giảng ngay cho anh một chưởng, đây chẳng khác nào muốn lấy luôn cái mạng này của anh.
Nếu thực lực của anh không tốt, e rằng bây giờ đầu của anh đã bay đến phương vô định nào rồi, vì vậy bây giờ anh cũng đang rất khó chịu.
Nghe người đàn ông hỏi mình, Sở Quốc Thiên cũng không đáp lại, trái lại thầm cười lạnh một tiếng, hét lên với người đàn ông.
“Không biết danh tính của ngài đây là gì? Tại sao chúng ta mới gặp nhau có lần đầu tiên mà ngài đã muốn lấy mạng tôi?”
Người đàn ông dùng ngón trỏ chỉ thẳng vào Sở Quốc Thiên, trầm giọng nói.
“Ranh con, ông đây cũng không ngại nói cho cậu, ta là Xích La hán trấn thủ ở núi Tàng Long này, giữa thanh thiên bạch nhật cậu dám trắng trợn, ở nơi này hấp thụ trộm linh khí, còn dám mạnh miệng phản pháo lại ta, những tên trộm bây giờ đều lộ liễu trắng trợn như vậy sao?”
Xích La hán hiện tại có thể nói là đang vô cùng lo lắng, ông ta ở tại đây tu luyện cả mấy năm trời vẫn không có biện pháp đột phá lên các cảnh giới tiếp theo.
Khoảng hai tháng trước, ông ta tình cờ phát hiện ra linh khí ở núi Tàng Long mạnh mẽ lạ thường.
Nếu ông ấy có thể tu luyện ở đây, chỉ trong vòng một năm, ông ấy có thể đạt đến cảnh giới như mình mong muốn.
Vì thế ông ta quyết định ở lại đây để tu luyện.
Mà hiện tại chỗ tốt của ông ta đang bị Sở Quốc Thiên chiếm dụng, bảo sao ông ta không tức giận cơ chứ.
Bây giờ ông ta rất muốn đem Sở Quốc Thiên đi lột da rút gân cho hả giận!
Xích La Hán này thoạt nhìn là một người có vẻ hung bạo, Sở Quốc Thiên làm sao có thể dễ dàng nói chuyện bình tĩnh với ông ta.
Nhưng Sở Quốc Thiên vẫn không lùi bước, bình tĩnh nói với ông ta.
“Ông nói vậy là có ý gì? Linh khí này là do trời đất sinh ra, ai có được là do nhân duyên, vậy mà ông dám khẳng định linh khí này là thuộc về ông sao? Ở đây có cái gì là của ông? Thật nực cười “Hahaha, đúng là tháng ranh con ngu dốt
Nghe xong câu nói của Sở Quốc Thiên, vị Xích La Hán không giận mà còn cười.
Lập tức ông ta ngừng cười, dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn chằm chằm Sở Quốc Thiên.
“Ranh con, linh khí quả thực do trời đất sinh ra, điều này cậu nói đúng, nhưng có một điều, cậu đã nói sai rồi!”
Ông ta dừng lại một chút rồi nói tiếp.
“Chính là, linh khí này không phải những người có duyên có được, mà là cho những người có thực lực, những ai có năng lực cao cường mới có khả năng chiếm được linh khí này!”
Sở Quốc Thiên cười lạnh một tiếng, nhìn Xích La Hán đầy giễu cợt.
“Sao, ông nghĩ thực lực của ông có thể hơn tôi?”
Xích La Hán hừ lạnh, có vẻ không hài lòng với thái độ của Sở Quốc Thiên.
Ông ta vừa muốn mở miệng định nói điều gì đó, không biết đã nhìn thấy điều gì, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn về phía vạc lửa bên cạnh Sở Quốc Thiên, ánh mắt đột nhiên trở nên sáng ngời.
“Ranh con, bên trong lò kia là cái gì vậy?”
Sở Quốc Thiên liếc nhìn về phía lò luyện đan, đan dược bên trong đã thành hơn chín mươi phần trăm, chẳng bao lâu nữa là sẽ hoàn thành.
Càng gần tới lúc hoàn thành, hương thơm dược liệu của đan dược tỏa ra càng tinh khiết, có lẽ vì vậy mà Xích La Hán mới phát hiện ra.
Đợi khi đan dược được luyện xong hoàn toàn, hương thơm của đạn được càng lúc càng tỏa ra mạnh mẽ.