Ông chủ Hồ và Ông chủ Hàn trố mắt nhìn nhau, trong phút chốc cũng không đoán được ý đồ của đối phương là gì.
Cứ đưa người quay về cũng được đi, nhưng lại làm những thứ này là có ý gì?
Nhưng mà không đợi hai người kịp nói gì.
Lại có thêm một đám người từ bên ngoài bước vào, mọi người không hẹn trước mà cùng bị thu hút ngay lập tức.
Cũng giống như nhóm người đã đi vào trước đó, những người này đều có dáng vẻ như vừa mới trải qua lễ rửa tội vậy.
Ông chủ Hàn không nhịn được hít một hơi lạnh lẽo.
“Cái này, đây là.” Ông chủ Hồ há miệng, bất giác liếc nhìn về phía ông chủ Hàn.
Mặc dù không lên tiếng, nhưng nhìn vào nét mặt của đối phương thì ông ta cũng có thể đoán được tình hình chung chung.
Ông chủ Hàn hít một hơi thật sâu, vẻ mặt u ám nói: “Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là lời cảnh cáo của thần y Sở kia gửi cho chúng ta! y “Cảnh cáo?” "Thấy mà vẫn chưa hiểu sao? Người ta không hề động vào người của chúng ta, lại còn đối đãi vô cùng tốt, đưa người quay về nguyên vẹn không bị chút tổn hại nào.
Ý của anh ta chính là, lần này, anh ta có thể không làm gì cả, nhưng nếu còn có thêm một lần nữa, đến lúc đó chắc chắn sẽ có chuyện xảy ra.” Ông chủ Hàn nói với vẻ mặt vô cùng khó coi.
Nghe thấy vậy, Ông chủ Hồ rơi vào trạng thái im lặng.
Bọn họ dù thế nào cũng không thể nghĩ ra được, trong một thời gian ngắn như vậy mà thần y Sở lại có thể điều tra ra rõ ràng tất cả những tai mắt bí mật của bọn họ, hơn nữa còn dọn dẹp hết.
Lúc này, điện thoại bên cạnh ông chủ Hồ đột nhiên vang lên.
“Tình hình thế nào?” Ông chủ Hồ lập tức ấn nút tiếp nghe, trầm giọng hỏi.
Mỗi một người xung quanh đều im lặng theo, vô thức nhìn về phía ông chủ Hồ.
Không biết ông chủ Hồ nghe được cái gì, chỉ thấy rõ ràng gương mặt nghiêm túc đó đang đông cứng lại, ngay sau đó thì trở nên vô cùng kinh hãi, càng về sau lại càng vô cùng sợ hãi.
Một lúc lâu sau, tay ông ta cầm điện thoại mới từ từ thả xuống, trong nháy mắt người giống như không còn xương, ngồi bệt xuống ghế.
Ông chủ Hàn ở bên cạnh thấy tình trạng này thì căn răng hỏi: “Lại có chuyện gì xảy ra?” “Bây giờ có lẽ tôi đã biết được kết cục của chúng ta sẽ như thế nào, nếu lại tiếp tục phải người qua đó rồi.” Ông chủ Hồ khó khăn nói,
Lông mày ông chủ Hàn hơi nhíu lại không hiểu chuyện gì, hai mắt nhìn chằm chằm gắt gao vào ông chủ Hồ rồi nói: “Ý của ông là gì?” “Vừa mới có tin tức truyền đến, tai mắt bí mật của nhà họ Nam Cung cũng đều đã bị đuổi về Yên Kinh!” Ông chủ Hồ cúi đầu bất lực nói.
“Thực lực của thần y Sở lợi hại hơn rất nhiều so vỚI У tưởng tượng của chúng ta, nếu chỉ là như vậy, làm thế nào ông biết được kết cục của chúng ta thế nào nếu lại phải người qua?”
Sắc mặt ông chủ Hàn vô cùng nghiêm trọng hỏi tiếp.
Ông chủ Hồ cười gượng một tiếng: “Tai mắt bí mật của Nam Cung Tú không được trả về nguyên vẹn bên cạnh Nam Cung Tú giống như của chúng ta.
“Vậy đưa đi đâu rồi?” “Bệnh viện!” Ông chủ Hồ gắn từng chữ
Cả người ông chủ Hàn sững sờ, trong nháy mắt đã đứng từ trên ghế lên.
Ông ta cuống quýt đỡ vào mặt bàn để giữ vững được cơ thể, đè nén sự run rẩy trong giọng nói, run rẩy hỏi tiếp: “Vậy, bọn họ thế nào rồi?” “Tất cả bọn họ, đều bị liệt cả đời.” Ông chủ Hồ nhắm mắt nói nhỏ.
Sắc mặt của ông chủ Hàn trắng bệch, toàn bộ cơ thể không còn chút sức lực nào, trong mắt chỉ còn sự sợ hại đến cùng cực.
Bệnh viện trung ương Hoan Châu.
Sau khi Sở Quốc Thiên nhận được điện thoại của Lâm Thanh Di thì lập tức chạy tới trước tiên, hai người chạm mặt nhau ở cửa.
“Uyển Vy, chủ Hai thế nào rồi? Bác sĩ nói thế nào?”
Lâm Thanh Di và Sở Quốc Thiên cùng vào bệnh viện, từ xa đã thấy được đôi mắt đỏ hoe của Lâm Uyển Vy.
Sắc mặt Lâm Uyển Vy tối sầm lại, cũng không nói gì, chỉ nghiêng đầu liếc nhìn phòng phẫu thuật một cái rồi lặc đâu.
Trong nháy mắt biểu hiện của Lâm Thanh Di trở nên vô cùng khó coi, Sở Quốc Thiên đứng bên cạnh im lặng không nói câu gì.
Cạch!
Ngay lúc này, chiếc đèn đỏ như máu của phòng phẫu thuật kia đột nhiên tối lại mà không hề báo trước.
Cửa phòng phẫu thuật được mở ra, bác sĩ đeo khẩu trang bước ra ngoài.
“Bác sĩ, tình trạng của bố tôi sao rồi?” Lâm Uyển Vy vội vàng bước đến, nắm lấy cánh tay vị bác sĩ kia gấp gáp hỏi.
“Tình hình của bệnh nhân rất nghiêm trọng, mặc dù hiện tại chúng tôi đã cố hết sức để kiểm soát, nhưng đây cũng không phải là giải pháp lâu dài, một khi đã lan rộng ra, vậy thì.
Bác sĩ lắc đầu thở dài một cái.