“Anh Thiên! Anh Thiên, anh đợi đã!”
Nhìn theo bóng lưng của Sở Quốc Thiên đang rời đi, trong lòng Lâm Uyển Vy cảm thấy khó chịu, vô thức muốn đuổi theo anh, lại bị Hứa Phương Linh và những người khác ngăn lại.
“Con đuổi theo tên vô dụng đó làm gì?” “Chỉ là một tên trai bao vô dụng sống dựa vào phụ nữ! Còn mong chúng ta cứu nó!” “Xì, cầu xin anh ta, tôi thà tự tử còn hơn!”
Nhà họ Lâm người người liên tiếp chế nhạo sau lưng Sở Quốc Thiên, trên mặt đều là vẻ khinh thường.
Lời mắng chửi của Hứa Phương Linh càng khó nghe hơn, Lâm Thanh Di đứng sang một bên, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Cô không nhịn được nói: “Đủ rồi, các người đừng mắng Sở Quốc Thiên nữa, dù gì anh ta cũng biết một chút y thuật, có thể anh ta thật sự có cách gì đó thì sao?”
Nhưng người nhà họ Lâm nào có nghe lời nói đó “Thanh Di, con có còn chút lương tâm nào không? Chú hai của con đã thành ra vậy rồi, con còn nói tốt cho chồng mình?" “Tên vô dụng đó mới không phải là chồng của con gái quý báu của nhà chúng ta, chúng nó sẽ sớm ly hôn thôi!” Triệu Mai Hương đứng bên cạnh tức giận nói.
“Ly hôn? Cái ly hôn của bà đã nói bao lâu rồi? Chúng tôi đều đã nghe không dưới mười lần, đến bây giờ vẫn còn chưa làm, nhà các người có chuyện gì vậy?” Một người họ hàng thân thích của nhà họ Lâm nói.
“Không phải vì mớ hỗn độn giữa chuyện ly hôn đó nên mới phải dây dưa hay sao?” Triệu Mai Hương cũng tức điên lên khi nhắc tới chuyện này.
Nhưng bây giờ đã khác, bà ta luôn cảm thấy thái độ của con gái mình đối với Sở Quốc Thiên dường như đã thay đổi.
Bà ta đã sớm phát hiện ra Thanh Di dường như không còn nóng lòng muốn ly hôn với Sở Quốc Thiên nữa.
Điều này khiến trong lòng bà ta lo lắng rất nhiều, dù sao thì đây cũng không phải là một dấu hiệu tốt.
“Đừng nói đến tên rác rưởi đó nữa, Thanh Di, con nên nhanh chóng liên lạc với giám đốc Quách và nhờ bọn họ ra mặt nhờ thần y Sở cứu chủ hai của con!” Lâm Minh Quang vội vàng thúc giục, lòng đầy lo lắng nghĩ đến sự an toàn của anh trai mình.
Lâm Thanh Di cảm thấy bất lực, dù sao thì việc có liên quan đến an nguy của chủ hai, cô đành phải cúi đầu.
Chuyện gì cũng đều có thể gác lại một bên, duy chỉ có mạng người.
Điện thoại được bấm máy, không lâu sau, Sở Quốc
Thiên ở bên ngoài bệnh viện nhận được cuộc gọi từ Lâm
Thanh Di.
Đây là do Quách Tiên Nhan chuyển máy.
"A lô."
Sở Quốc Thiên lạnh lùng trả lời điện thoại.
“Xin chào, giám đốc Quách, tôi là Lâm Thanh Di” Lâm Thanh Di nói một cách thận trọng.
Trước yêu cầu của người nhà họ Lâm, cô phải bật loa ngoài.
Bọn họ tụ tập thành một vòng tròn xung quanh, nhìn chăm chăm vào chiếc điện thoại trên tay cô, nét mặt mỗi người đều căng thẳng.
“Có gì không?” Sở Quốc Thiên trầm giọng hỏi.
“Chuyện là như thế này.
Chú hai của tôi xảy ra chút sự cố bất ngờ.
Bây giờ ông ấy đang ở phòng chăm sóc đặc biệt ICU.
Bác sĩ nói rằng tình trạng của ông ấy không được khả quan.
Ngày hôm nay cũng không biết ông ấy có thể chống cự được hay không nữa.
Trước đây tôi đã nghe có người nói anh có quen biết một vị thần y Sở có thần y hơn người.
Vì vậy, vì vậy tôi muốn nhờ anh liên hệ với thần y Sở giúp tôi, nhờ anh ấy đến cứu chủ hai của tôi, chỉ không biết liệu anh có tiện không”
Lâm Thanh Di căng thẳng lập tức nói thêm: “Tôi biết chuyện này có chút đường đột, nhưng dù sao tính mạng con người cũng là chuyện quan trọng không thể coi thường, tôi không thể nghĩ nhiều như vậy, giám đốc Quách, tôi thật lòng cầu xin anh.”
Lời vừa dứt, thì ngay khi mọi người đều nghĩ rằng đối phương sẽ từ chối nhưng Sở Quốc Thiên ở bên kia liền gật đầu không chút do dự.
Anh liền trực tiếp đồng ý.
“Được, tôi có thể giúp cô liên hệ với thần y Sở, nhưng tôi phải nói trước với cô một câu rằng cho dù có là thần y Sở, anh ta cũng không thể đảm bảo rằng chú hai của cô sẽ khỏi bệnh.
“Thật không?” gia đình nhà họ Lâm nghe thấy điều này, trên gương mặt mỗi người đều không thể giấu được sự vui mừng.
Lâm Thanh Di không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
"Cảm ơn giám đốc Quách!” “Không cần phải khách sáo, hiện tại cô đang ở bệnh viện đúng không.
"Đúng vậy.
“Được rồi, tôi sẽ ngay lập tức liên hệ với thần y Sở, để anh ta mau chóng qua đó!”
Sở Quốc Thiên nói xong, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.
Anh lập tức tắt máy, thay đổi diện mạo thành thần y Sở, liền tìm một trung tâm mua sắm gần đó thay quần áo rồi quay lại bệnh viện.