Mấy ngày sau, Sở Quốc Thiên nhận được điện thoại của Lâm Thanh Di.
Đây là lần đầu tiên đối phương gọi điện tới kể từ khi bệnh viện gặp sóng gió.
Sở Quốc Thiên không chút do dự nhấn nút nghe máy.
“Đang bận sao?” Sau khi nghe điện thoại, Lâm Thanh Di do dự hỏi.
“Vẫn ổn.
Nghe thấy câu trả lời của Sở Quốc Thiên, tay đang cầm điện thoại của Lâm Thanh Di hơi run lên, cô cắn răng không biết nên nói gì, nhất thời cô cảm thấy có chút khó xử.
Lần đó ở bệnh viện, hai người ầm ĩ rất khó coi, kể từ rất lâu sau lần đó lần đầu tiên quan hệ của hai người lại có sự gượng gạo đến như thế.
Cuối cùng, là Sở Quốc Thiên phá vỡ sự trầm mặc trước, anh hỏi Lâm Thanh Di: “Chỗ chú hai thế nào rồi?” “Tình hình của chủ hai đã ổn định rồi, nhắc tới chuyện này vẫn nên phải cảm ơn anh nhiều.
Nếu lúc ấy không có anh, sợ là chủ hai không thể sống sót qua cơn tai biến này.” Nhắc tới điều này, Lâm Thanh Di không nhịn được nói lời cảm ơn với Sở Quốc Thiên, đồng thời cũng cũng xin lỗi về những gì đã xảy ra ngày hôm ấy.
“Nếu muốn cảm ơn thì cảm ơn Uyển Vy ấy, nếu không có Uyển Vy, có thể chủ hai sẽ không thể qua khỏi được nữa!” Sở Quốc Thiên nhàn nhạt nói.
Lâm Thanh Di kinh ngạc, trầm mặc một lúc.
Quả thực, lần này bộ mặt của người nhà họ Lâm đã bị Sở Quốc Thiên tát cho một cái thật đau.
Nhưng đồng thời thông qua bài học ở bệnh viện lần này, sau này người nhà họ Lâm cũng không dám tùy ý khinh thường con rể là anh nữa?
Chí ít Hứa Phương Linh kia nên khách sáo một chút mới đúng.
“Chuyện lần này coi như chủ hai sai, nhưng y thuật của anh đã rất giỏi rồi, không bằng thi một cái bằng bác sĩ đi.
Nếu có bằng anh muốn mở phòng khám cũng được.
Tới lúc đó dựa vào y thuật của anh, em nghĩ chắc chắn sẽ có thành tựu nhất định, và sẽ không sợ có ai khinh thường anh nữa” Lâm Thanh Di nghĩ tới điều này, không nhìn được nói.
Sở Quốc Thiên nghe xong, nhàn nhạt nói: “Được rồi, đợi hôm nào anh rảnh thì đi thi lấy cái bằng vậy.
“Rảnh? Đợt này anh có chuyện gì sao? Rất bận sao?” “Không có chuyện gì.
“Vậy bây giờ anh đang ở đâu?” “Anh tùy tiện thuê một cái xe ở ngoài.” Sở Quốc Thiên nhàn nhạt nói.
“Ý là gần đây anh rất nhàn rỗi?" Lâm Thanh Di nghe xong, nhíu mày.
Điều cô lo lắng nhất chính là Sở Quốc Thiên lại giống như trước đây, suốt ngày ở trong nhà, ăn uống chờ chết.
“Cái này” Sở Quốc Thiên không biết giải thích thế nào.
“Đúng rồi, nếu mấy hôm nay anh không có việc gì, đừng xuất hiện ở phía công ty.
Lần trước anh đối mặt với vợ mình, bây giờ cô ấy không còn nghe bất kỳ lời nào cả, nếu như cô ấy nhìn thấy anh chắc chắn sẽ bị mắng, nên đợi thêm vài ngày nữa để cô ấy nguôi giận.
Em với anh hẹn cô ấy đi ăn một bữa cơm rồi nghĩ cách xem có thể dịu lại mối quan hệ được không” “Ừm.” Sở Quốc Thiên đáp lại: “Gần đây em bận gì thế? Bảo Nhi thế nào rồi?” “Bảo Nhi rất ngoan, nhưng có hơi nhớ anh.
Lúc nào cũng hỏi em anh đang ở đâu.
Em cũng ổn, có chút công việc ở công ty, duy nhất chỉ có hôm qua xe gặp chút sự cố, hôm nay em và trợ lý đang bàn bạc có nên đổi xe không Lâm Thanh Di nhướng mày nói.
Sở Quốc Thiên gật đầu: “Vậy em có đổi không?” “Nói thế nào nhỉ, có ai mà không muốn có xe mới đâu, từ lúc anh đi làm công việc ổn định suốt ngày than thở về chiếc xe không dùng được, muốn anh đổi cho chiếc xe mới, anh luôn đùn đẩy vì cảm thấy rắc rối.
Hơn nữa lúc ấy xe vẫn ổn, anh cảm thấy không có gì là không ổn cả
Lâm Thanh Di thở dài, nói tiếp: “Chỉ là giá xe bây giờ đất quá, em nghĩ Bảo Nhi ngày một lớn hơn, sau này không biết còn phải chi tiêu gì nữa, chắc là cũng không có khoản nào thừa, nên thôi vậy”