Vương Thành Cường hừ một tiếng, cho là Sở Quốc Thiên đây chỉ là con vịt chết mạnh miệng: “Anh mà có thể mua được thì chắc là có quỷ! Biết xe này bao nhiêu tiền không? Thấp nhất cũng phải bắt đầu từ ba triệu, anh có không? Anh mà có thể lấy ra một trăm ngàn đã là quá lợi hại rồi, còn dám giả bộ ở trước mặt tôi à? Nực cười!”
Sở Quốc Thiên cười lạnh lùng rồi lắc đầu một cái: “Xin lỗi.
Tôi cũng không mua xe đã lỗi thời, có muốn mua thì cũng phải mua đời mới nhất.” “Ôi chao!” Vương Thành Cường giống như là nghe được chuyện trên trời thì lập tức cười nhạo: “Xe mới nhất hơn mười triệu, dựa vào anh sao? Anh có thể lấy ra số lẻ thôi là tôi kêu anh bằng bố rồi!”
Lý Hoàng Hà cũng không nhịn được ở bên cạnh cười mỉa mai: “Đúng vậy, anh có thể mua một chiếc xe hơn mười triệu sao? Xe đắt như vậy, ngay cả nhà chúng tôi cũng không chắc đã mua được, một tên ăn bám như anh thì dựa vào cái gì?”
Sở Quốc Thiên nhìn cô ta, cười hỏi: “Ai nói với cô, cô không mua nổi thì tôi cũng sẽ không mua nổi
Lý Hoàng Hà khinh bỉ hừ một tiếng nói: “Làm sao? Có phải đầu óc anh bị kích động quá trở trên ngu xuẩn rồi hay không? Nói ra những lời bậy bạ vớ vẫn như vậy, đừng có mà tự làm mình mất mặt" “Cô thật buồn cười.” Sở Quốc Thiên cười mỉa một tiếng, lơ đễnh nói.
“Hừ! Anh mới là cái đồ tức cười, cả nhà anh tức cười, đầu óc anh cũng chỉ để trồng hoa
Lý Hoàng Hà khinh thường quét mắt về phía Sở Quốc Thiên, nghiêng đầu nhìn Lâm Thanh Di rồi nói: “Thanh Di, chuyện gì xảy ra với cô vậy, cái vị này nhà cô là mặt hàng nào người ta còn không biết nha, đừng mang ra ngoài cho mất mặt, cô nhìn xem anh ta nói mê sảng muốn mua cái gì, chỉ dựa vào anh ta cái tên ăn hại nổi tiếng này, mua chiếc xe kia theo chúng tôi, sợ là ba đời cũng chưa mua nổi đâu!” “Nếu không có được số mệnh này thì cũng đừng mơ giấc mộng này, tránh cho trong lòng có thất vọng quá lớn” Vẻ mặt Lâm Thanh Di có chút lúng túng, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ có thể nhếch mép một cái.
Sở Quốc Thiên liếc người đàn bà kia một cái: “Vậy thì thật là xin lỗi, thật sự là tôi có một chiếc, lại gấp ba lần của cô, chỉ là đáng tiếc tôi cũng không dùng đến thời gian dài ba đời như vậy” “Ha ha ha ha! Vương Thành Cường cười nghiêng ngả, chỉ vào lỗ mũi Sở Quốc Thiên khinh bỉ nói.
“Chỉ dựa vào anh sao? Dựa vào anh mà mua được mẫu mới nhất của Phant sao? Trời, đây là chuyện hài hước nhất mà tôi được nghe trong cả năm nay đấy.
Sở Quốc Thiên, anh lạc quan hay thích mơ mộng cũng không phải chuyện xấu, nhưng cũng phải phân biệt rõ ràng ảo mộng với thực tế đi chứ hả?"
Bên cạnh có không ít khách hàng đang xem xe cũng nghe được tiếng nói chuyện ở bên này, sau khi biết Sở
Quốc Thiên là một vua gạo dẻo thì từng người không nhịn được mà phá lên cười nhạo báng.
“Xem ra thì chính là một sợi tơ bốc mùi, nhờ vào thủ đoạn để được đàn bà nuôi mà còn dám tuyên bố mua được Phant sao?” “Nếu mà anh ta mua được, vậy là tôi có thể mua được toàn bộ 4S rồi!” “Đúng là khoác lác mà không tự nhìn lại mình!”
Lâm Thanh Di đứng ở bên cạnh, vẻ mặt hoàn toàn không kiềm chế được cơn giận, vội vàng kéo tay áo của Sở Quốc Thiên, có chút tức giận nói: “Sở Quốc Thiên! Trước mặt nhiều người như vậy anh nói bậy bạ cái gì đấy? Em thật sự không có nhiều tiền như vậy để mua xe đầu, chúng ta chuẩn bị đi thôi, không một lúc nữa là mất mặt lắm.
Sở Quốc Thiên nhìn Lâm Thanh Di hỏi ngược lại: “Anh nói thật, tại sao phải mất mặt?”
Vương Thành Cường cười đến mức sắp chảy cả nước mắt, anh ta chỉ vào Sở Quốc Thiên rồi nhìn mọi người nói: “Mọi người có nghe không, mọi người, mới vừa nãy vợ của tên nhóc này cũng nghi ngờ anh ta khoác lác, cũng sợ mất mặt.
Còn mong chờ có ai đó tin vào kế hoạch của anh ta nữa chứ, hay là nhanh chóng đến bệnh viện đăng ký khoa tâm thần để kiểm tra kỹ một chút, nhất định là bị đả kích quá lớn rồi, hạ ha.”
Nói xong, anh ta trợn mắt nhìn Sở Quốc Thiên khinh thường nói: “Nhóc con anh chờ ở đây cho tôi, tôi đi tìm cô quản lý gọi bảo vệ đuổi anh ra ngoài
Ngay sau đó, Vương Thành Cường đã gọi một cô quản lý tới.