Chủ yếu là cô gái này trông không giống như người sẽ tuân thủ pháp luật! Khí chất toàn thân giống như kẻ ngoài vòng pháp luật vật, từ khi vào cửa đã bắt đầu tản ra khí chất ngỗ ngược.
"Đừng sợ, đừng sợ, đợi cha mẹ về là được rồi, xem cô ta có dám làm vậy trước mặt cha mẹ không?"
“Không phải chỉ là nước sông không phạm nước giếng thôi sao? Tôi không trêu chọc cô, nhưng có thể nhỏ thuốc nhỏ mắt cho cha mẹ mà.
”
An Hân vừa không ngừng tự an ủi vừa kéo An Tầm đi.
Nếu biết sớm thì sẽ không đuổi mấy người hầu đi rồi.
Vốn dĩ đuổi mấy người hầu đi là để bắt nạt An Duyệt, kết quả không ngờ lại từ hành hạ bản thân.
"Sao nặng quá vậy? Có hai tầng nữa! Mình phải làm sao đây!"
An Hân dùng hết toàn bộ sức lực cõng An Tầm lên, hai chân run rẩy cõng anh ta về phòng.
Thật ra nói An Hân tệ thì cũng không tệ mấy, chỉ là tâm tư ghen tị của một vài cô gái thôi.
Nhưng cuộc sống giàu có bao nhiêu năm qua của cô ta quả thực là trộm về, dù thế nào đi nữa người được lợi vẫn là cô ta.
Vố ta vốn không sai nhưng là người được hưởng lợi nên bản thân cô ta đã là sai lầm sẵn rồi.
Lúc An Tầm tỉnh lại trời đã tối, anh ta sờ mắt mình, đau đến nỗi hít một hơi khí lạnh.
"Anh, anh tỉnh rồi.
" An Hân thấy cuối cùng An Tầm cũng tỉnh thì mới nhẹ nhõm.
Sao sức của An Duyệt lớn vậy chứ? Chỉ một cú đấm thôi mà đánh một người đàn ông trưởng thành đến như vậy, gục đến tận tối luôn.
An Tầm lấy điện thoại ra tự nhìn mặt mình, thấy vết bầm rất lớn trên mắt phải, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: "An Duyệt! Cô ta dám đánh tôi!"
Từ nhỏ đến lớn cha mẹ chưa đánh anh ta bao giờ, An Duyệt thế mà lại dám đánh anh ta!
An Hân cẩn thận quan sát bốn phía, sau đó nhỏ giọng nói: "Anh, đừng lớn tiếng như vậy, nói không chừng cô ta đang ở sau lưng nghe đấy.
"
Vừa rồi cô ta trốn sang một bên nói xấu An Duyệt đã bị cô nghe thấy, nắm đấm kia chỉ còn cách cô ta một centimet!
Đây cũng chính là nguyên nhân An Hân luôn canh giữ bên giường An Tàm, bởi vì cô ta không dám ra ngoài một mình!