"Ôi! Thẩm Tổng từ trước tới nay luôn không để ai vào mắt, hôm nay lại bị tôi tát cho hai cái cơ à? Thật là khó tin nha!"
Từ khi sinh ra Thẩm Giai Nghị đã ngậm thìa vàng, cuộc đời vận mệnh khác người thường, bắt đầu kinh doanh riêng từ năm mười tám tuổi, tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình vào năm hai mươi tuổi, chỉ trong vòng vài năm ngắn ngủi đã đưa tập đoàn Thẩm thị trở thành công ty có niêm yết lớn nhất trong nước, năng lực siêu phàm này không phải ai muốn cũng có được.
Lòng kiêu hãnh và phẩm giá của anh ấy toát ra từ trong xương tủy, ai có thể nghĩ rằng một người cao quý như vậy lại bị một người bình thường như Vũ Phàm tát vào mặt.
“Đóa Đóa đang ở đâu?” Thẩm Giai Nghị chỉ hỏi về con gái.
"Đừng vội! Mới vừa bắt đầu thôi mà."
Vũ Phàm nhặt con dao dính máu dưới đất ném cho Thẩm Giai Nghị.
“Dùng con dao này tự đâm vào người mười nhát, nếu như anh còn sống, tôi sẽ thả Đóa Đóa ra.” Vũ Phàm liếc nhìn Giang Ý Mạn đang nôn mửa: “Đúng vậy, còn cô tình nhân của anh nữa, tôi cũng sẽ thả luôn."
Mười nhát dao?
Đây là muốn giết chết Thẩm Giai Nghị sao? Giang Ý Mạn nhìn thấy Thẩm Giai Nghị đang cầm dao, anh lặng lẽ nâng lên từng chút một, thật sự muốn làm theo lời Vũ Phàm nói sao?
"Thẩm Giai Nghị, anh đừng để bị lừa.
Cho dù khi đâm xong mười nhát dao anh không chết ngay, thì cũng bị mất máu quá nhiều mà chết.
Chúng ta đi xe từ đây về thành phố cũng phải mất hai giờ đồng hồ.
Anh ta đã tính toán trước rồi, đừng để bị lừa.” Giang Ý Mạn hét lên, vừa định chạy tới liền đã bị hai người đàn ông ngăn lại.
Giang Ý Mạn không có sức lực chiến đấu, rất dễ bị khống chế.
Thẩm Giai Nghị chỉ nhẹ liếc mắt nhìn Giang Ý Mạn, đương nhiên anh hiểu được những gì cô nói, nhưng là bây giờ không còn cách nào khác cả, Vũ Phàm không sợ chết, nói trắng ra, mục đích của anh ta là muốn làm nhục Thẩm Giai Nghị, nếu hôm nay không đạt được mục đích, anh ta sẽ không bao giờ bỏ cuộc.
Thẩm Giai Nghị muốn thật nhanh cứu được Đóa Đóa.
"Được rồi, tôi có thể làm theo ý của anh, nhưng anh phải hứa dù tôi chết hay sống, anh cũng phải thả Đoá Đoá và cô ấy đi.” Thẩm Giai Nghị nói.
“Tôi không phải là loại ngươi như Thẩm tổng, đương nhiên tôi sẽ giữ lời hứa rồi.” Vũ Phàm đang ám chỉ Thẩm Giai Nghị của mấy năm trước.
Thẩm Giai Nghị trực tiếp nâng dao lên đâm thẳng vào ngực mình, anh ra tay rất nhanh và tàn nhẫn, đem con dao cắm vào người rồi lại nhanh chóng rút ra, máu bắt tung toé, trông rất doạ người.
“Thẩm Giai Nghị, dừng tay lại, đừng nghe lời anh ta nói, anh ta đang lừa anh đấy, nếu anh thật sự chết rồi, thì ai sẽ cứu được Đóa Đóa đây? Dừng lại, mau dừng tay lại đi.” Giang Ý Mạn bị doạ sợ, nước mắt thi nhau ứa ra.
Thẩm Giai Nghị sẽ không nghe lời cô nói, anh chỉ muốn cứu Đóa Đóa, trong lòng Thẩm Giai Nghị, Đoá Đoá và Hiên Hiên chính là sinh mệnh của anh, anh sẽ không quan tâm đến chuyện xảy ra với mình, cho dù có phải chết đi chăng nữa, anh vẫn phải đảm bảo an toàn cho bọn trẻ.
Một, hai, ba,..
mười!
Trên người Thẩm Giai Nghị đã không còn chỗ để đâm thêm nữa, lúc này, máu từ người anh chảy ra như cát chảy trong đồng hồ cát.
"Tôi làm xong rồi...!buông..."
Thân hình cao lớn của Thẩm Giai Nghị ngã xuống đất, bất tỉnh nhân sự, anh có thể duy trì được đến giờ, là đã rất tuyệt rồi.
Giang Ý Mạn bật khóc.
"Thẩm Giai Nghị, cái đồ đần nhà anh."
Anh ta thật ngu ngốc, Giang Ý Mạn muốn nói cho anh biết rằng Đóa Đóa không phải là con gái của anh, anh không cần phải đổ nhiều máu như vậy để cứu Đóa Đóa.
"Thẩm Giai Nghị —— Thẩm Giai Nghị ——"
Giang Ý Mạn bất chấp tất cả chạy tới, cô không nghĩ nhiều, chỉ muốn chạy thật nhanh đến đỡ lấy anh, để anh vào trong vòng tay cô, cô ôm lấy anh, máu me bê bết nhuộm quần áo Giang Ý Mạn thành màu đỏ.
"Thẩm Giai Nghị - không phải anh đánh nhau rất giỏi sao? Đứng dậy, dậy cho tôi, đừng ngủ nữa, tôi không cho phép anh ngủ." Giang Ý Mạn vừa khóc vừa gọi.
Đã lâu rồi cô không rơi nhiều nước mắt như vậy.
"Đứng dậy, anh dậy cho tôi."
"Thẩm Giai Nghị, anh không thể chết được."1
"..."
Anh vẫn rất yên lặng nằm trong vòng tay của Giang Ý Mạn.
Bên cạnh.
Vũ Phàm đột nhiên bật cười, anh ta chạy quanh sân thượng mấy chục vòng như người điên, rồi từng bước đi tới trước mặt Thẩm Giai Nghị, dùng chân đá vào người anh, phát hiện Thẩm Giai Nghị thật sự đã bất tỉnh, không có động đậy.
Vũ Phàm không nhịn được cười, ngửa mặt lên nhìn trời cười, nước mắt chảy ra, đây là những giọt nước mắt hạnh phúc, không hề giống nước mắt của Giang Ý Mạn.
"Thẩm Giai Nghị, cuối cùng mày cũng đã chết, cuối cùng thì mày cũng bị quả báo rồi."
"Những năm qua, ngày nào tao cũng mong chờ đến ngày mày chết.
Bây giờ, mày đã chết trước mặt tao, chết rồi, chết rồi, chết rồi—"
Vũ Phàm quỳ trên mặt đất, anh ta lạy trời khấn đất, trong miệng nói cái gì đó mà Giang Ý Mạn nghe không hiểu.
Rồi đột nhiên.
Vũ Phàm từ trên mặt đất đứng dậy, gã quay sang nhìn Giang Ý Mạn đang ôm Thẩm Giai Nghị đầy tình cảm, lửa giận trong lòng gã lại bùng cháy, không được, gã muốn để cho Thẩm Giai Nghị chết cô độc một mình, cho dù là hành trình cuối cùng, gã cũng không muốn Thẩm Giai Nghị có hồng nhan đưa tiễn.
Vũ Phàm bước tới, nắm lấy tay Giang Ý Mạn, kéo vào trong góc.
“Cô không được ôm anh ta, Thẩm Giai Nghị là loại cặn bã, đừng đụng vào anh ta, anh ta là đồ cặn bã đấy, có biết không?” Đồng tử của Vũ Phàm giãn ra, gã nhìn chằm chằm vào Giang Ý Mạn, thật sự rất đáng sợ.
“Tại sao anh lại muốn giết anh ấy?” Giang Ý Mạn lạnh lùng nhìn Vũ Phàm.
Có thể ôm mối hận một người suốt mấy năm trời, ngày nào cũng mong muốn người đó chết thì không biết phải có biết bao nhiêu hận thù? Thẩm Giai Nghị chắc chắn có dính dáng đến, nhưng Giang Ý Mạn không tin anh sẽ bức chết cả nhà người ta.
“Cô có biết hồi đó anh ta đối xử với tôi như thế nào không? Anh ta đã đẩy tôi vào ngõ cụt như thế nào không?” Vũ Phàm hung hăng trừng mắt nhìn Giang Ý Mạn, đôi mắt đó như muốn ăn tươi nuốt chửng người đối diện.
Hồi Vũ Phàm vẫn còn là trợ lý rất có năng lực của Thẩm Giai Nghị.
Lúc đó Thẩm Giai Nghị vừa tròn 20 tuổi, là năm đầu tiên anh tiếp quản tập đoàn Thẩm thị, tập đoàn Thẩm thị muốn phát triển công trình mới nên cần phải đến đàm phán với nhiều hộ gia đình để phá dỡ nhà ở, lúc đó Vũ Phàm đã được giao cho làm dự án này.
Là trợ lý của Thẩm Giai Nghị, anh ta xử lý nhiều việc trong công ty, tự nhiên tiền lương cũng rất cao.
Trong quá trình đàm phán, anh gặp một bà lão rất cứng đầu, bà ấy không muốn dời đi, Vũ Phàm nóng lòng có được thành công nên nửa đêm chạy đến nhà bà cụ, ném pháo vào qua cửa sổ, thành công đạt được nguyện vọng làm cho bà cụ hoảng sợ rồi lên cơn đau tim mà qua đời.
Bà ấy chết ngay tại chỗ, sau khi mọi chuyện lộ ra, Vũ Phàm bị kiện tụng, gia đình người chết chấp nhận giải quyết riêng, Vũ Phàm làm gì có nhiều tiền như vậy, tuy đi cùng Thẩm Giai Nghị kiếm được không ít, nhưng điều kiện gia đình của anh ta rất khó khăn.
Mẹ của Vũ Phàm là người thực vật, quanh năm suốt tháng sống trong viện dưỡng lão, hàng tháng cần rất nhiều tiền, gần như toàn bộ tiền của Vũ Phàm đều dùng để chăm lo cho mẹ, trong lúc tuyệt vọng, anh chỉ có thể bán nhà, lấy hết tiền tiết kiệm làm tiền bồi thường, đồng thời cũng ký thỏa thuận với gia đình người mất, trong năm năm tới, toàn bộ thu nhập của Vũ Phàm đều sẽ thuộc về bọn họ.
Anh không còn tiền để đưa mẹ đi khám bệnh, và rồi mẹ đã mất một năm sau đó.
Bạn gái đã bên nhau hai năm của anh, nghe nói Vũ Phàm bị người ta đưa đơn kiện, vốn dĩ đã định đăng ký kết hôn, nhưng rồi cô ta lại bỏ anh mà đi.
Vũ Phàm từ thiên đường rơi xuống địa ngục, anh quỳ bên ngoài phòng làm việc của Thẩm Giai Nghị, quỳ cả ngày Thẩm Giai Nghị cũng không thèm ra khỏi cửa, rồi khi đến giờ tan sở, anh liền bị nhân viên bảo vệ ném ra ngoài, hôm đấy làm một ngày thật tồi tệ...
"Cô nói xem, tôi có nên hận anh ta không? Tôi có nên hận anh ta không, có nên chém chết anh ta không?"
Truyện mới ra rồi~ Đăng bình luận cổ vũ tác giả cập nhật nào~
Đề xuất liên quan.