Có Chút Ngoài Ý Muốn Tôi Sinh Con Cho Tổng Tài Lạnh Lùng


Nửa giờ sau.
Giang Ý Mạn cùng Thẩm Giai Nghị đồng thời xuất hiện tại quán Bear - một trong những quán nhậu lớn nhất trong thành phố.

Vừa đến, bọn họ đã ngay lập tức bao toàn bộ quán.
Giang Ý Mạn gọi rất nhiều rượu, nào là Brandy, Gin, Rhum, Tequila, Vodka, Whisky...!đủ các loại, muốn uống gì thì uống, Thẩm Giai Nghị cũng không cầu kỳ, tiện tay lấy một loại rót ra.
"Này, chậm thôi, anh..."
Thôi kệ đi, Giang Ý Mạn không khuyên ngăn, có lẽ hôm nay anh ta phải say bét nhè thì mới thấy dễ chịu hơn một chút.
"Uống."
"Uống."
"Uống."
Rõ ràng người đang có tâm sự là Thẩm Giai Nghị, muốn rủ đi uống cho say để anh ngủ một giấc ngon lành, nhưng Giang Ý Mạn lại là người say trước!
"Ê, Giang Ý Mạn? Giang Ý Mạn?"
Thẩm Giai Nghị đưa tay ôm eo nhỏ của cô, không thì cô sẽ bị ngã xuống đất mất.
Đã không uống được nhưng lại hay "nổ", Thẩm Giai Nghị cạn lời, liền vác Giang Ý Mạn lên vai, rời khỏi quán nhậu, cả hai đều uống rượu nên không thể lái xe về được, Thẩm Giai Nghị gọi điện cho tài xế đến, đưa Giang Ý Mạn về nhà.
Trong xe.
Giang Ý Mạn nhảy tưng tưng như con điên, vừa nhảy vừa hét, coi xe là quán nhậu, cô còn cứ "uống", "cạn ly", Thẩm Giai Nghị chỉ có thể nhốt chặt cô trong lòng, nếu không, sợ rằng Giang Ý Mạn sẽ kéo mở cửa xe rồi nhào ra ngoài.
Xe đậu trước cửa nhà Giang Ý Mạn, Thẩm Giai Nghị đưa cô vào thang máy rồi lên tầng trên, đến cửa nhà cô thì không tìm thấy chìa khóa đâu.

Anh đổ tung toé túi xách của Giang Ý Mạn ra, cũng không tìm được chiếc chìa khóa nào cả.
“Chìa khóa đâu? Để ở đâu?” Thẩm Giai Nghị hỏi.
Mặt Giang Ý Mạn đỏ bừng, cô híp mắt nhìn Thẩm Giai Nghị một cách ngu ngốc.
“Uống, uống đi, tôi vẫn còn uống được, ai không uống...!làm chó..

gâu gâu.”
"Chìa khoá cơ mà?"
Cộc! Cộc! Giang Ý Mạn nhắm mắt đập đầu xuống nền gạch, làm sao biết được chiếc chìa khóa trông như thế nào?
Thẩm Giai Nghị đành phải mang Giang Ý Mạn trở về Thẩm gia.
“Ông chủ đã về.” Người giúp việc chào hỏi.
Thẩm Giai Nghị khẽ gật đầu, rất tự nhiên bế Giang Ý Mạn lên lầu, nhưng người hầu lại cảm thấy kỳ quái, bởi vì ông chủ chưa từng ôm bà chủ như vậy.
“À, Giang Vũ Phỉ thế nào rồi?” Thẩm Giai Nghị vừa mới đi lên cầu thang.
“Dạ đang ở trong phòng ngủ ạ.” Người hầu nói.
Cô ta mà xứng ở trong phòng ngủ?
“Mang cô ta sang phòng khách.” Thẩm Giai Nghị lạnh nói.1
"..."
Người hầu kinh ngạc.
Không phải phòng ngủ chính nơi ông bà chủ hay ngủ sao?
“Sao, có vấn đề gì?”
"Không, tôi đi ngay đây ạ."
Người hầu nhanh chóng sai người đưa Giang Vũ Phỉ chuyển đến phòng khách, đồng thời cũng lấy đi tất cả những gì Giang Vũ Phỉ để lại trong phòng ngủ chính, bao gồm cả ga giường, mỹ phẩm, quần áo...
Thẩm Giai Nghị ôm Giang Ý Mạn lên lầu, trực tiếp ném cô xuống giường.
“Giúp cô ấy thay quần áo.” Thẩm Giai Nghị xoay người đi ra ngoài.
Người giúp việc thay quần áo cho Giang Ý Mạn, chăm sóc cho cô, Thẩm Giai Nghị đi xem Đóa Đóa và Hiên Hiên đã ngủ chưa.
Có lẽ sau sự việc lần này, hai đứa con của anh cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều.

Thường ngày, nếu không có ba mẹ ở bên cạnh dỗ dành, e rằng Đoá Đoá sẽ không chịu đi ngủ, hôm nay lại có thể tự mình ngủ mà không cần người lớn.
Anh đứng ở ngoài cửa nhìn một hồi lâu, sau đó đi vào thư phòng, anh suy nghĩ rất nhiều, cả đêm không ngủ được.
Nửa đêm.
Giang Ý Mạn bàng hoàng tỉnh giấc, đây không phải là nhà của cô.

Cô đang ở đâu vậy? Giang Ý Mạn từ trên giường bật dậy, mang giày vào chạy ra ngoài cửa.
Khi chạy ra đến hành lang, cô mới nhận ra mình đang ở nhà Thẩm Giai Nghị, giường cô ngủ là phòng ngủ chính của nhà anh ta, thế còn Thẩm Giai Nghị thì sao? Anh ta đi đâu rồi?
Đi qua phòng Đoá Đoá và Hiên Hiên, cô không nhịn được mà bước vào, chỉnh lại chăn bông cho hai đứa nhỏ, Giang Ý Mạn đứng ở trên đầu giường, ngắm nhìn Đoá Đoá và Hiên Hiên.
Giang Ý Mạn vươn tay vuốt ve đôi má nhỏ mịn màng của hai con, thật sự rất đáng yêu, bọn chúng là con của cô.
Tuy rằng Thẩm Giai Nghị hết mực yêu thương Đoá Đoá và Hiên Hiên, nhưng anh ta sẽ không bảo vệ chúng khi chúng không phải con của mình.
“Đóa Đóa, Hiên Hiên, đợi mẹ nhé.” Giang Ý Mạn nhẹ nhàng nói, cô đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên, Hiên Hiên ngồi bật dậy.
“Dì à, là dì sao?” Hiên Hiên hô.
Trái tim Giang Ý Mạn run lên, Hiên Hiên có nghe được những gì cô vừa nói không?
“Hiên Hiên, con tỉnh từ lúc nào vậy, là do dì làm con thức giấc à?” Giang Ý Mạn lúng túng, ngập ngừng hỏi.

Cô đang thử xem phản ứng của Hiên Hiên.
“Không có, con vừa tỉnh, vừa mở mắt liền nhìn thấy dì.” Mắt Hiên Hiên vẫn đỏ hoe.
Giang Ý Mạn bước tới, ngồi bên giường.
“Sự việc hôm nay làm con sợ lắm phải không?” Giang Ý Mạn xoa xoa đầu nhỏ của Hiên Hiên.

Một đứa trẻ năm tuổi chắc chắn sẽ rất sợ hãi.
Hiên Hiên gật đầu: “Hiện tại chắc ba ba đang rất tức giận! Dì, con có thể nhờ dì một chuyện được không ạ?"
Hiên Hiên hỏi Giang Ý Mạn.
“Đương nhiên rồi, chỉ cần chuyện mà dì có thể làm được, dì nhất định sẽ làm cho con.” Giang Ý Mạn gật đầu.
Có vẻ như vừa rồi Hiên Hiên không nghe thấy cô nói gì, Giang Ý Mạn cũng yên tâm, bây giờ không phải là lúc biểu hiện ra ngoài, thời điểm này vẫn không nên để Hiên Hiên biết được sự thật, nếu không, cô sợ rằng nó sẽ không thể chấp nhận nổi cô.
"Dì có thể đến chơi với con và Đóa Đóa thường xuyên hơn không? Đóa Đóa rất sợ hãi, con mong dì có thể đến nói chuyện với em ấy nhiều hơn.

Còn cả ba ba nữa." Hiên Hiên nói, nó nhờ một việc rất đơn giản.
Giang Ý Mạn mỉm cười: "Ừm, dạo này gì rất rảnh rỗi nha, dì sẽ đến đây thăm hai đứa nhiều hơn.

Còn về phần ba con...!chắc là không cần dì phải quan tâm đâu."
"Không, ba cần đấy, ba không thường nói chuyện nhiều với mọi người, nhưng con thấy mỗi lần gặp dì, ba sẽ nói nhiều hơn.

Nếu dì có thể thường xuyên tâm sự với ba thì thật tốt.” Hiên Hiên nói.
Vậy sao? Thẩm Giai Nghị nói với cô nhiều hơn nói với người khác sao?
“Được rồi, dì hứa với con.” Giang Ý Mạn gật đầu.

Chỉ cần là yêu cầu của Hiên Hiên, cô đều sẽ đồng ý hết.
“Cảm ơn dì, dì thật tốt bụng.” Hiên Hiên nhào vào trong vòng tay của Giang Ý Mạn, rất ấm áp, cảm giác như đang ôm mẹ vậy.
“Đứa nhỏ ngốc.” Giang Ý Mạn ôm Hiên Hiên.
“Dì ơi, con còn muốn hỏi nữa.”
Đây là điều mà nó đã suy nghĩ cả đêm, trằn trọc mãi không ngủ được.
“Bảo bối muốn hỏi gì nào?” Giang Ý Mạn nói.
"Nếu như con và Đóa Đóa không phải con ruột của ba, mà là con của mẹ với người khác, vậy thì Đóa Đóa và con sẽ phải rời khỏi đây sao? Sau này sẽ sống với mẹ ạ?" Hiên Hiên ngẩng đầu, đáng thương nhìn Giang Ý Mạn.
“Con không muốn rời khỏi Thẩm gia?” Giang Ý Mạn hỏi Hiên Hiên.
Hiên Hiên lắc đầu: "Con không muốn."
Vẻ mặt của Hiên Hiên rất thống khổ, nó không muốn rời khỏi Thẩm gia, nếu một ngày nào đó nó thật sự bị Giang Vũ Phỉ đưa đi, nó sẽ ôm đùi ba ba, cho dù lúc đó ba ba có ghét bỏ, nó vẫn sẽ ôm chặt lấy ba ba.
“Con yêu ba ba hơn sao?”
Cũng đúng! Hiên Hiên và Đóa Đóa là do Thẩm Giai Nghị nuôi lớn mà.
“Vâng.” Hiên Hiên gật đầu: “Mặc dù ba ba thường hay hung dữ với con, ba ba rất nghiêm khắc, nếu con làm gì sai, ba ba sẽ tức giận rồi còn trừng phạt con.

Nhưng con biết rằng ba ba rất yêu con và Đóa Đoá, ít ra...” Hiên Hiên ngập ngừng.
Ít ra...!ba ba còn yêu bọn chúng hơn mẹ, Hiên Hiên cảm nhận được rất rõ.
"Thôi, con đừng suy nghĩ lung tung nhé, mọi chuyện sẽ không sao đâu." Giang Ý Mạn véo má Hiên Hiên: “Ngày mai con còn phải đi học, vậy nên mau đi ngủ thôi."
Hiên Hiên nằm xuống, cô ru con trai ngủ rồi rời khỏi phòng.
Giang Ý Mạn thấy trong thư phòng vẫn còn ánh đèn, cô liền đi tới, mở cửa, Thẩm Giai Nghị đang ngồi ở đó, đêm khuya vẫn không ngủ, hóa ra uống rượu cũng không giải toả được hết tâm sự trong lòng.
Giang Ý Mạn bước vào.
"Tuy rằng Vũ Diệp Nam đã thừa nhận rằng anh ta ép buộc Giang Vũ Phỉ, nhưng ai cũng nhìn ra anh ta đang bao che cho cô ấy mà thôi! Vậy tiếp theo anh định làm gì? Có cần tôi giúp không?" Giang Ý Mạn hỏi.
Giúp?
Thẩm Giai Nghị không cần, nếu việc cỏn con như vậy mà anh còn không xử lý được, vậy chẳng phải anh đã sống vô ích gần 30 năm qua sao?
“Đây là tóc của Vũ Diệp Nam, tôi sẽ làm xét nghiệm ADN, nếu đứa nhỏ trong bụng Giang Vũ Phỉ là của anh ta, tôi sẽ không bỏ qua.” Thẩm Giai Nghị nói.
“Vậy nếu không phải thì sao?” Giang Ý Mạn hỏi.
Nếu đứa nhỏ không phải của Vũ Diệp Nam, mà là của Thẩm Giai Nghị, Giang Vũ Phỉ lại có quan hệ tình cảm với Vũ Diệp Nam, vậy thì Thẩm Giai Nghị phải làm sao?
“Nếu đứa nhỏ là của tôi, tôi sẽ đợi đến ngày Giang Vũ Phỉ sinh con xong, rồi sẽ giải quyết đến cô ấy.” Thẩm Giai Nghị đã nghĩ kĩ rồi.
“Tôi hiểu rõ anh đang lo lắng cái gì.” Giang Ý Mạn hỏi: “Về Đóa Đóa và Hiên Hiên đúng không? Có phải anh đang nghi ngờ bọn chúng không phải...”
Giang Ý Mạn còn chưa nói hết lời, cô đã bị Thẩm Giai Nghị cắt ngang, anh đột nhiên đứng lên, chống tay lên bàn, nói với Giang Ý Mạn rất nghiêm túc:
“Đóa Đóa và Hiên Hiên là con của tôi, chúng là con ruột của tôi.”
Giang Ý Mạn nhìn ra được, Thẩm Giai Nghị rất yêu thương Đóa Đóa và Hiên Hiên.
“Thẩm Giai Nghị, tôi biết anh yêu thương chúng, nhưng anh cũng nên chấp nhận thực tế chứ, nếu như chúng không phải…” Giang Ý Mạn vẫn muốn nói cho Thẩm Giai Nghị biết, không phải anh nói phải thì sẽ phải.
Rồi sẽ có một ngày Giang Ý Mạn đoạt lấy bọn trẻ, lúc đó, Thẩm Giai Nghị sẽ không làm được gì hết, hiện tại anh ta tự lừa dối mình cũng vô dụng.
“Tại sao cô lại đối xử tốt với Đoá Đoá và Hiên Hiên như vậy? Lại còn cứ khăng khăng nói nếu như chúng không phải con của tôi?” Thẩm Giai Nghị đang nghi ngờ Giang Ý Mạn, cũng không biết cụ thể là gì, nhưng anh chỉ nghĩ Giang Ý Mạn làm những chuyện rất kỳ ​​quái, cô quan tâm Đoá Đoá và Hiên Hiên vượt quá mức bình thường.
“Tôi là dì của Đóa Đóa và Hiên Hiên, quan tâm chúng một chút cũng là lẽ thường tình mà.” Giang Ý Mạn mỉm cười.
Nghe cũng có lý, nhưng Thẩm Giai Nghị không tin.
“Cô biết kết quả của việc dám lừa dối tôi là gì không?"
Thẩm Giai Nghị cúi đầu, nhìn thẳng vào Giang Ý Mạn: “Nếu cô chỉ đơn giản là yêu thích Đóa Đóa và Hiên Hiên, vậy tại sao lại muốn tìm người kiểm tra quan hệ cha con giữa tôi và Hiên Hiên? Cô đang muốn chứng minh cái gì?"
"..." Giang Ý Mạn ngây ngốc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui