Có Chút Ngoài Ý Muốn Tôi Sinh Con Cho Tổng Tài Lạnh Lùng


Giang Ý Mạn về nhà ăn cơm tối, mẹ kế kêu người hầu nấu một bàn toàn là các món bổ dưỡng, Giang Vũ Phỉ cũng trở lại, nhưng không phải trở về một mình, mà là mang theo cả Lý Từ.
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào bọn họ, Giang Vũ Phỉ cười ngọt ngào đi tới ngồi cạnh ba, có thể thấy được thân thể của cô ta còn chưa hồi phục lại hẳn, trang điểm rất đậm.
Giang Ý Mạn không nói gì, chỉ ngồi đó nghịch điện thoại, xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Khuôn mặt của ba và mẹ kế rất ngờ vực, bọn họ đang nhìn Lý Từ, một người đàn ông lạ mặt lại tự nhiên xuất hiện trong nhà, thậm chí anh ta còn dám nắm lấy tay của Giang Vũ Phỉ.
Giang Vũ Phỉ lại nở nụ cười.
“Ba, mẹ, con quên giới thiệu với mọi người, đây là Lý Từ, hôm nay chúng con vừa mới đi đăng kí kết hôn xong."
"Bốp." Giang Chí Quốc giơ tay lên, trực tiếp tát qua.
Ly hôn, rồi lại kết hôn? Hai chuyện lớn như vậy mà Giang Vũ Phỉ lại đều lặng lẽ làm một mình, cả gia đình đều không có ai biết, thử hỏi làm sao mà ông không tức giận cho được!
“Lập tức đưa anh ta ra khỏi đây, Giang gia không phải là nơi ai cũng có thể.” Ông run rẩy chỉ ra ngoài cửa mắng, cũng không cho Lý Từ một chút mặt mũi nào.
“Ba, con và Lý Từ đã ở bên nhau rồi, ba không thể đuổi anh ấy đi.” Giang Vũ Phỉ bảo vệ Lý Từ.
Giang Chí Quốc giận đến mức ngồi phịch xuống ghế, cả người run lên, mặt mũi tím tái, mẹ kế nhanh chóng nhảy ra nắm lấy tay Giang Vũ Phỉ.
"Chuyện quái gì vậy? Con và Thẩm Giai Nghị..." Mẹ kế hỏi.
“Đã ly hôn rồi.” Giang Vũ Phỉ rất hào phóng nói, nói xong còn liếc nhìn Giang Ý Mạn: “Tất cả đều là nhờ em gái, nếu không phải có em ấy giúp, thì có lẽ con sẽ không thể rời Thẩm gia nhanh như vậy."
Giọng nói của Giang Vũ Phỉ rất lạnh, ẩn ẩn đang khai chiến với Giang Ý Mạn.
Ba và mẹ kế đồng thời quay sang nhìn Giang Ý Mạn, chờ xem cô sẽ nói gì.
Giang Ý Mạn vẫn tiếp tục nghịch điện thoại, không thèm ngẩng đầu, chỉ nhẹ giọng nói: "Em nào có khả năng đó, là công sức của chị, nếu không phải chị đi dây dưa với người đàn ông khác...” Giang Ý Mạn lại nhìn Lý Từ.
Đây là đang ám chỉ Giang Vũ Phỉ có gian dối trong hôn nhân, nhưng cô không nói thẳng ra, để cứu thể diện cho Giang Vũ Phỉ.
Đương nhiên, Giang Vũ Phỉ cũng khá xấu hổ, không thích nhắc lại những chuyện đó, hai người lạnh lùng nhìn nhau, càng nhìn càng hăng.

Ông Quốc tức giận đến mức ăn không vô nên về phòng trước.
Mẹ kế rất biết làm người, bà không đuổi Lý Từ đi ngay mà kêu anh ngồi ăn cơm chung.
Lý Từ cũng rất giỏi ăn nói, anh ta chủ động giúp mẹ kế rót rượu, còn trìu mến gọi mẹ kế là mẹ, chuyện này thay đổi quá nhanh, Giang Ý Mạn nghe thôi cũng đã thấy xấu hổ thay, tiếp tục ăn đồ ăn của mình.
Vẻ mặt mẹ kế tươi cười, trong đầu tràn ngập những suy nghĩ.
"Vì hai đứa con đều đã kết hôn rồi, vậy thì cũng nên sắp xếp một buổi cho hai bên gia đình gặp mặt nhau." Mẹ kế nói.
Mặt Lý Từ tối lại.
“Họ đều đã mất từ khi con còn rất nhỏ."
Mồ côi?
“À, không sao.” Mẹ kế cười cười: “Thế con đang làm việc ở đâu vậy? Nhìn mặt mũi con anh tuấn, khí phách thế này, còn có thể làm cho Tiểu Phỉ của chúng ta thích, thì chắc hẳn là rất xuất sắc!"
Bà ta đang thăm dò tài sản của Lý Từ.
Câu hỏi này càng làm cho Lý Từ xấu hổ, trước kia anh ta làm trai bao, cho nên không thể không biết xấu hổ mà nói ra.
"Sao vậy? Công việc không tiện nói à?" Mẹ kế lại hỏi.
Hai tay Lý Từ ôm chặt đùi, cả người đổ mồ hôi lạnh, gia thế giàu có khiến anh ta vừa lúng túng vừa có chút sợ, nhất là kiểu tra hỏi của mẹ vợ.
“Mẹ, đây là lần đầu tiên Lý Từ đến đây chơi, sao mẹ lại hỏi nhiều chuyện thế làm gì?” Giang Vũ Phỉ nhanh chóng chuyển đề tài.
"Đây không phải chỉ là hỏi han bình thường thôi sao? Chúng ta đều đã là một gia đình, mẹ chỉ muốn tìm hiểu thêm thôi mà! Hỏi mỗi công việc là gì, sao phải giấu giấu giếm giếm?"
"Mẹ..."
Giang Vũ Phỉ chưa kịp nói xong, Giang Ý Mạn đã đột nhiên cướp mất lời.
“Đương nhiên là chị ấy phải giấu rồi, công việc trước kia của anh ta cũng không phải hãnh diện gì, rất khó nói!”
“Mọi người cứ nói chuyện đi nhé, tôi đi xem ba một chút.” Giang Ý Mạn mỉm cười bước đi.
Lời nói vừa rồi của cô đã khiến mặt hồ phẳng lặng gợn sóng, kế tiếp chỉ sợ mẹ kế sẽ chất vấn Giang Vũ Phỉ, Giang Ý Mạn không muốn ngồi đây nghe bọn họ cãi nhau.
Cô đi vào phòng của ba, thấy ông đang nằm trên giường, môi tím tái, khuôn mặt rất tức giận, Giang Ý Mạn ngoan ngoãn đi tới, ngồi ở bên giường, đưa tay vuốt ngực ông.
“Ba vẫn còn giận à?” Giang Ý Mạn hỏi.
Giang Chí Quốc trợn tròn mắt, không tức giận mới là lạ.
"Chuyện lớn như vậy mà giờ nó mới nói với ba, làm sao mà không tức giận được? Từ nhỏ Vũ Phỉ đã là một đứa ngoan ngoãn, nó chưa bao giờ làm trái ý ta, lần này thì tốt rồi, tự mình ly hôn với Thẩm Giai Nghị, rồi lại còn kết hôn với cái người tên Lý Từ kia, nó..."
Làm Giang Chí Quốc tức chết rồi.
"Được rồi! Chuyện của chị ấy thì ba cứ để chị ấy tự mình quyết định đi.

Ba cũng đâu thể kiểm soát chị ấy suốt được.” Giang Ý Mạn mỉm cười nhìn ba.
Đôi mắt cô nặng nề rơi xuống khuôn mặt của ông, nhìn thấy khuôn mặt đã đầy nếp gấp, mái tóc ông bạc trắng, trong lòng Giang Ý Mạn chợt bồn chồn, hóa ra ba đã già thật rồi, ba không còn như trước nữa rồi, chẳng ai có thể luôn chở che cho cô ấy được mãi.
Ông Quốc thở dài thườn thượt, mọi chuyện cũng đã như thế, ông cũng không còn cách nào khác can thiệp vào nữa.
"Còn con thì sao? Con cũng lớn rồi, nên nghĩ đến chuyện kết hôn đi thôi." Ông nắm lấy tay Giang Ý Mạn, vỗ nhẹ.
“Ba, hiện tại con còn chưa nghĩ tới.” Giang Ý Mạn lắc đầu.
Mục tiêu duy nhất của cô bây giờ là đưa Đóa Đóa và Hiên Hiên trở về, đàn ông có hay không cũng không quan trọng.
"Tiểu Mạn, con..."
"Ba, ba không cần phải lo lắng cho con, bây giờ con còn khỏe mạnh như vậy, muốn ăn gì thì ăn, muốn ngủ thì ngủ chẳng cần ai quan tâm, cuộc sống thật tuyệt biết bao!" Giang Ý Mạn bình thản mỉm cười.
Ông Quốc chỉ biết thở dài, cả hai cô con gái, chả có đứa nào làm ông bớt lo lắng cả.
“Ba, con về trước đây.” Giang Ý Mạn đứng dậy buông tay ba ra.
“Tiểu Mạn.” Ba ngăn cô lại.
"Dạ?"
"Tiểu Mạn, đừng đi nữa! Từ nay về sau hãy về nhà sống đi, Giang gia mãi mãi là nhà của con." Giang Chí Quốc nói.
“Vâng.” Giang Ý Mạn gật đầu.
Sống một mình bên ngoài thật tuyệt, nhưng cô sẽ chuyển về nhà sống với ba, Giang Ý Mạn đi xuống lầu, cô định về lấy một số thứ trước, tối nay chính thức chuyển nhà.
Trong phòng khách ở tầng một.
Chỉ có một mình mẹ kế ngồi đó, Giang Vũ Phỉ và Lý Từ đã đi rồi, dường như có một trận chiến thế kỷ vừa xảy ra, nhìn mẹ kế có vẻ rất tức giận, Giang Ý Mạn không thèm chào, bước ra ngoài.
Cô nhìn thấy Giang Vũ Phỉ cùng Lý Từ đang giằng co nhau bên ngoài biệt thự, Lý Từ hất tay Giang Vũ Phỉ ra rồi lái xe rời đi, để lại Giang Vũ Phỉ tức giận giậm chân tại chỗ.
Giang Ý Mạn không đi qua đó, mà đi lấy xe của mình.
“Giang Ý Mạn, cô đứng lại cho tôi.” Giang Vũ Phỉ chạy tới, nắm lấy cánh tay của Giang Ý Mạn, trực tiếp kéo cô lại.
"Vừa rồi sao cô lại cố tình phá hoại hạnh phúc của tôi và Lý Từ?" Hai mắt Giang Vũ Phỉ đỏ ngầu vì tức giận.
Giang Ý Mạn cười lạnh.
“Hai người thật sự hạnh phúc sao?” Cô nhìn thấu tâm tư của Giang Vũ Phỉ: “Đừng đùa chứ, cô không hề yêu Lý Từ, chẳng qua là cô muốn khống chế anh ta, dùng anh ta để chống lại tôi thôi, đúng không?"
“Không sai.” Giang Vũ Phỉ rất hào phóng thừa nhận: “Với năng lực hiện tại của cô, thì còn lâu mới có thể đánh bại được tôi.”
Giang Vũ Phỉ rất tự tin, hiện tại cô ta đã có trong tay một nửa tài sản của Thẩm Giai Nghị, khắp cả nước F, e rằng ai cũng phải nể mặt cô ta.1
“Tôi vẫn luôn ngưỡng mộ sự tự tin mù quáng của cô, hy vọng sau này cô vẫn có thể tiếp tục tự tin.” Giang Ý Mạn mỉm cười, xoay người rời đi.
Cô lái xe về nhà, gói ghém một số quần áo, đồ dùng vệ sinh cần thiết vào hành lý, rồi lại đến đứng trước biệt thự nhà họ Giang.
“Tiểu Mạn, chào mừng con về nhà.” Giang Chí Quốc đã sớm chờ ở cửa, khi thấy Giang Ý Mạn xuống xe thì giúp cô thu dọn hành lý, hai ba con tay trong tay đi vào nhà, cảnh tượng rất ấm áp.
"Cảm ơn ba."
Sáng sớm.
Giang Ý Mạn luộm thuộm đi dép lê và bộ đồ ngủ xuống lầu, không mở mắt ra được, có lẽ đã lâu không về nhà nên có chút không quen, hơi khó ngủ.
Sau khi ăn sáng cùng ba và mẹ kế xong, Giang Ý Mạn kéo va li đến đứng ngoài cổng trường mẫu giáo.
Có mấy chiếc xe buýt đang đậu ở đây, giáo viên mỗi lớp đứng bên ngoài xe đón phụ huynh và học sinh lớp mình.
Giang Ý Mạn nhìn thấy Hiên Hiên, thằng bé đang mỉm cười vẫy tay với cô, Giang Ý Mạn liền kéo hành lý bước tới, cùng Hiên Hiên lên xe.
“Dì, con còn tưởng rằng dì sẽ không tới chứ!” Hiên Hiên nói.
"Làm sao có thể! Dì đã thất hứa với con bao giờ chưa?" Giang Ý Mạn kéo Hiên Hiên, hai người bước vào trong xe, ghế ngồi ở hàng cuối cùng.
Thẩm Giai Nghị?
Trái tim Giang Ý Mạn lệch một nhịp, anh ta thật sự đã đến, còn tưởng là chỉ nói vậy thôi, chứ sẽ không tham gia cùng Hiên Hiên chứ.
Thẩm Giai Nghị cũng nhìn thấy Giang Ý Mạn, phản ứng của anh cũng giống như cô, anh quay đầu sang nhìn Hiên Hiên, khẳng định đây là chủ ý của thằng nhóc này.
“Dì à, dì ngồi đây, con ngồi đây.” Hiên Hiên sợ sẽ bị ba ba mắng vì đã không nói chuyện này trước, nên nó không dám ngồi cạnh ba ba, nó nhường ghế giữa cho người không sợ chết là Giang Ý Mạn.
Giang Ý Mạn cũng bị ánh mắt của Thẩm Giai Nghị làm cho giật mình, nhưng vì sự an toàn của Hiên Hiên, cô vẫn ngồi bên cạnh Thẩm Giai Nghị để che chắn cho con trai, vừa mới ngồi xuống, xe đã liền lái đi, Giang Ý Mạn chưa có kịp phản ứng, thân thể liền nhào về phía trước, trực tiếp ngã văng ra ngoài.
Thẩm Giai Nghị có thể kéo cô lại được, nhưng anh ta không kéo, có lẽ là muốn cô trở thành trò cười!
Hiên Hiên vội vàng chạy tới, đỡ Giang Ý Mạn đứng dậy.
"Dì ơi, không sao chứ?"
Cằm Giang Ý Mạn bị va mạnh một chút, xém chút nữa là rụng răng rồi, cô xấu hổ ngồi lại chỗ cũ, tức giận trừng mắt nhìn Thẩm Giai Nghị, cái tên chết tiệt này, vừa nãy rõ ràng là anh ta có thể giữ cô nhưng lại không giúp, hẳn là đang cố ý.
“Không sao, không sao.” Giang Ý Mạn lắc đầu.
Một cuộc hành trình vui vẻ chính thức bắt đầu từ giờ phút này.
Ngồi trong xe, Giang Ý Mạn và Hiên Hiên nói cười rất vui vẻ, bọn họ nói rất nhiều chuyện, tán gẫu đủ thứ, Thẩm Giai Nghị ngồi bên cửa sổ, nhắm mắt dưỡng thần, lưng thẳng không động đậy, cho dù đường gồ ghề, gập ghềnh thế nào, anh cũng vẫn có thể ngồi được rất thẳng, quả là một người theo chủ nghĩa hoàn hảo.
“Đóa Đóa ở nhà một mình sao? Ai chăm sóc con bé?”
Gần đây chắc là tâm trạng của Đóa Đóa rất thất thường, cứ để nó ở nhà một mình như vậy có ổn không? Giang Ý Mạn đang lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì.
“Đóa Đóa không ngoan, rất hay khóc lóc rồi làm phiền người khác, đêm nào cũng không để cho ba ngủ.” Hiên Hiên cảm thấy ba ba thật khổ: “Sau này ba không còn cách nào khác, đành phải gọi cho mẹ, cho phép Đóa Đóa nói chuyện với mẹ năm phút mỗi tối.

Ba cũng đã thỏa thuận với Đóa Đóa rằng chỉ cần em ấy ngoan ngoãn là có thể nói chuyện với mẹ mỗi ngày.

Vậy nên ngày nào Đoá Đoá cũng đi học rồi chờ đến tối thật nhanh để được nói chuyện với mẹ.

Hôm nay ba chuyển em ấy đến ở với bà nội, có bà chăm sóc cho Đóa Đóa, con nghĩ sẽ ổn thôi."
Đóa Đóa vẫn quá phụ thuộc vào Giang Vũ Phỉ, mỗi ngày nghe giọng nói của cô ta quả thực có thể tạm thời xoa dịu Đóa Đóa, nhưng theo thời gian, Đóa Đóa chỉ càng ngày càng dựa vào Giang Vũ Phỉ mà thôi.
“Không sao, sẽ không sao, con buồn ngủ chưa? Dì ôm con đi ngủ.” Giang Ý Mạn hỏi Hiên Hiên.
Phải ngồi trong xe rất lâu, không có việc gì làm, các gia đình còn lại hầu như đều đã ngủ.
Hiên Hiên vui vẻ nằm trên đùi Giang Ý Mạn ngủ thiếp đi.
Giang Ý Mạn một tay ôm Hiên Hiên, tay kia nghịch điện thoại, chơi một hồi liền thấy rất chán nên cất điện thoại đi, hai tay ôm Hiên Hiên, nhắm mắt lại, sau đó cũng ngủ thiếp đi.
Cô ngủ say, đầu chỉ muốn tìm một chỗ để dựa vào, xe lại va chạm tới tấp, trọng tâm của Giang Ý Mạn từ từ nghiêng về phía Thẩm Giai Nghị, từng chút từng chút một, cái đầu nhỏ của cô đáp xuống cánh tay anh, toàn bộ trọng tâm đều đang đổ dồn vào người anh.
Thẩm Giai Nghị không hề ngủ, khi Giang Ý Mạn đến gần, hai mắt anh lập tức mở ra, lộ vẻ ghét bỏ, anh muốn đẩy cô ra, nhưng khi quay đầu sang lại nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu của Giang Ý Mạn, nhìn cô ta khi ngủ cũng dễ ưa phết.
Anh thu hai tay lại, ngồi còn vững hơn trước, làm điểm tựa cho Giang Ý Mạn dựa vào.1.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui