"Gần đây em ấy luôn nhốt mình trong phòng, trước kia còn rất thích chơi với con, nhưng bây giờ lại không thích nữa." Hiên Hiên khó chịu nói.
Cậu cũng rất đau lòng, trước kia Hiên Hiên thường nhìn thấy mẹ lấy em gái ra đánh để hả giận.
Nhưng mỗi lần mẹ phát tiết xong đều sẽ ôm Đóa Đóa vòng trong lòng, xin lỗi Đóa Đóa đủ kiểu, em ấy sẽ mềm lòng rồi tha thứ cho mẹ, mỗi lần đều là như vậy.
"Tôi đi mang Đóa Đóa xuống." Thẩm Giai Nghị nói.
"Đừng." Giang Ý Mạn giữ chặt Thẩm Giai Nghị: "Để lát nữa đi! Chờ con bé ngủ thiếp đi đã rồi hãng vào.”
Ý của Giang Ý Mạn là chờ Đóa Đóa ngủ thiếp đi rồi ôm cô đi sau, khi Đóa Đóa tỉnh lại đã ở chỗ bác sĩ rồi, tuy rằng làm như vậy rất tàn nhẫn, nhưng đều là vì muốn tốt cho con bé.
Hiện tại tình huống của Đóa Đóa rất phức tạp, nhất định phải trị liệu.
Thẩm Giai Nghị suy nghĩ một chút, anh đồng ý với Giang Ý Mạn, liền tạm thời không đi quấy rầy Đóa Đóa.
Hiên Hiên muốn chơi bóng, liền lôi kéo Giang Ý Mạn ra sân sau, hai người thay quần áo thể thao, bắt đầu chiến đấu.
Thẩm Giai Nghị ngồi đọc tin tức trên điện thoại, thỉnh thoảng cũng sẽ liếc mắt nhìn Giang Ý Mạn cùng Hiên Hiên.
8 giờ tối, khi Đóa Đóa đã ngủ thiếp đi.
Thẩm Giai Nghị ôm Đóa Đóa, Giang Ý Mạn lái xe đi tìm Cố Phong Hàm.
Chuyên gia đang ở trong khách sạn nơi anh ở.
"Anh và Đóa Đóa ở chỗ này chờ tôi, tôi vào trong một chút." Giang Ý Mạn nói.
Sắc mặt Thẩm Giai Nghị rất trầm, anh không nguyện ý tới nơi này, đây là địa bàn của Cố Phong Hàm.
Nếu không phải vì Đóa Đóa cùng Giang Ý Mạn, anh nhất định sẽ không đến chỗ này.
Nhìn thấy Giang Ý Mạn đi vào, trong nháy mắt đóng cửa lại, Thẩm Giai Nghị càng khó chịu.
"Thầy, em đã đem Thẩm Giai Nghị và Đóa Đóa tới rồi, anh ấy đã đồng ý dùng bác sĩ kia để trị liệu cho Đóa Đóa." Giang Ý Mạn vui vẻ đi qua.
Cố Phong Hàm lại không vui, anh chú ý tới hai tay của Tiểu Mạn.
"Lại đây." Cố Phong Hàm lạnh như băng nói.
Giang Ý Mạn không hiểu anh giận cái gì, cô ngoan ngoãn đi qua.
Anh kéo bàn tay nhỏ bé của cô lên.
"Sao lại không cẩn thận như vậy? Là do Thẩm Giai Nghị làm?" Cố Phong Hàm hỏi.
"Không phải, là do em không cẩn thận." Giang Ý Mạn vội vàng giải thích.
Thầy làm sao biết có liên quan đến Thẩm Giai Nghị? Mẹ kiếp, nhất định là cái miệng chó của Từ Phong.
"Tốt nhất là như vậy, bằng không, Thẩm Giai Nghị đừng hòng sống yên ổn." Cố Phobg Hàm thật sự rất tức giận.
Những năm qua, anh chưa bao giờ dám để cho Tiểu Mạn bị thương dù chỉ một chút.
Vậy mà Thẩm Giai Nghị lại dám để tay cô thành móng heo thế này, Cố Phong Hàm hận không thể tìm người biến đầu Thẩm Giai Nghị thành đầu heo.
Nhưng anh sẽ không làm điều đó, bởi vì Tiểu Mạn sẽ ghét bỏ anh.
"Thầy, em thật sự không bị sao cả.
Vị chuyên gia kia đâu? Bây giờ chúng ta có thể đi gặp mặt không?" Giang Ý Mạn nói.
"Có thể.
Phòng ông ấy ở ngay cạnh bên trái thang máy tầng trên." Cố Phong Hàm nói.
"Thầy không đi cùng à?"
"Không đi." Cố Phong Hàm sợ khi anh nhìn thấy Thẩm Giai Nghị, sau đó sẽ nhịn không được mà đấm anh ta.
Cố Phong Hàm không thích Thẩm Giai Nghị và Tiểu Mạn ở quá gần nhau.
Nhưng vì không để cho Tiểu Mạn thương tâm, anh sẽ chờ cho Đóa Đóa có chuyển biến tốt, sau khi cô đoạt lại con, anh liền dẫn Tiểu Mạn trở về trụ sở chính, rời xa Thẩm Giai Nghị.
"Ừm, chờ xem bệnh xong cho Đoá Đoá, em lại tới tìm thầy." Giang Ý Mạn vui vẻ chạy ra ngoài.
"Chúng ta lên tầng trên." Giang Ý Mạn nói.
Thẩm Giai Nghị ôm Đóa Đóa, đi theo Giang Ý Mạn đi tìm chuyên gia.
Chuyên gia biết thân phận của Giang Ý Mạn, tự nhiên không dám chậm trễ, rất nghiêm túc kiểm tra tình hình của Đóa Đóa.
Nhưng hiện tại Đóa Đóa đang ngủ, còn cần quan sát thêm mới có thể xác định được phương án trị liệu.
"Tôi đề nghị nên để đứa nhỏ ở lại chỗ này, cứ giao cho tôi." Chuyên gia nói.
Bỏ Đóa Đóa ở lại đây?
"Không được, Đóa Đóa chưa từng rời khỏi nhà, nó ở trong hoàn cảnh xa lạ sẽ sợ hãi." Thẩm Giai Nghị không đồng ý.
"Đúng vậy, Đóa Đóa còn quá nhỏ, tâm lý cũng có vấn đề.
Nếu không, hay là mỗi ngày chúng tôi đều đưa con bé đến đây, sau khi điều trị lại trở lại nhà, có được không?" Giang Ý Mạn bày tỏ suy nghĩ.
Chuyên gia lại cười cười, lắc đầu: "Đóa Đóa càng sợ hãi hoàn cảnh xa lạ, chúng ta lại càng phải để cô bé thích ứng.
Không nên bảo hộ kĩ càng như vậy.
Hãy yên tâm! Tôi là chuyên gia trong lĩnh vực này.”
Nghe ý kiến của chuyên gia, Giang Ý Mạn cùng Thẩm Giai Nghị thương lượng thật lâu, cuối cùng, hai người bọn họ đồng ý để Đóa Đóa ở lại.
Vốn dĩ hai người bọn họ nghĩ Đóa Đóa không thể trở về, hai người bọn họ cũng có thể tới đây thăm một chút.
Nhưng chuyên gia lại nói rằng ba mẹ cũng không thể đến thăm.
Kế tiếp là quá trình trị liệu hoàn toàn khép kín, không cho người ngoài quấy rầy.
Thẩm Giai Nghị và Giang Ý Mạn đều đau lòng.
Hai người bọn họ từ trên lầu đi xuống, Giang Ý Mạn đi toilet.
Thẩm Giai Nghị liền tự mình về nhà, khi đi ngang qua phòng làm việc của Cố Phong Hàm, anh nhìn vào bên trong.
Vừa vặn Cố Phong Hàm cũng nhìn thấy anh, hai người trao đổi ánh mắt, sau đó, Thẩm Giai Nghị đi vào.
Hai tay anh đút túi đứng trước mặt Cố Phong Hàm.
Lúc này, Cố Phong Hàm ngồi trên ghế, khí thế cường đại đến mức làm cho người ta sợ hãi.
Nhưng Thẩm Giai Nghị lại chẳng hề hứng gì, không đến mức bị Cố Phong Hàm dọa sợ.
Cho dù là người giàu nhất nhì thế giới thì đã sao, trong mắt Thẩm Giai Nghị, người giàu nhất thế giới là ai còn chưa xác định rõ đâu, tập đoàn Thẩm thị vẫn còn rất nhiều không gian và cơ hội để phát triển, nhưng tập đoàn TM đã lớn vậy rồi, muốn lớn hơn nữa cũng có giới hạn.
"Mặc kệ anh muốn làm cái gì, tôi hy vọng anh đừng làm những chuyện tổn hại đến Tiểu Mạn." Trong lời nói của Cố Phong Hàm có tính uy hiếp.
"Anh cũng thích Giang Ý Mạn?" Thẩm Giai Nghị hỏi ngược lại.
Anh nên sớm nhìn ra Cố Phong Hàm thích Giang Ý Mạn, chỉ là anh dùng chữ "cũng", rất trực tiếp nói rõ anh thích Giang Ý Mạn, không che dấu.
"Đây không phải chuyện anh nên quan tâm, hôm nay tôi chỉ muốn nhắc nhở anh một câu, đừng có làm chuyện gì gây thương tổn đến Tiểu Mạn, nếu không, Cố Phong Hàm tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu." Cố Phong Hàm nói..