Có Chuyện Muốn Nói Cho Ngươi

"Tử Tĩnh, tới chỗ này."

Trong đám người một đôi mắt sáng ngời bởi vì nghe được tên của mình mà trở nên linh động. Thư Tử Tĩnh từ trong đám người đi tới, nàng mặc trang phục biểu diễn, váy dài màu đen đến mắt cá chân xinh đẹp, lúc cùng Trần Lễ đối mặt triển lộ mỉm cười nhưng khi nhìn thấy Đồng Ấu Ninh bỗng nhiên có một khắc cứng ngắc.

Hai người bọn họ đều không ngờ rằng sẽ gặp lại nhau ở đây.

Nụ cười cứng ngắc rất nhanh giãn ra, tựa như mái tóc dài mềm mại chạm vai của nàng.

"Hi." Thư Tử Tĩnh đi giày cao gót, cao tựa như Đồng Ấu Ninh.

Trần Lễ giới thiệu: "Đây là nghệ sĩ Cello nổi tiếng gần đây, Thư Tử Tĩnh, vị này chính là..."

Trần Lễ đang muốn giới thiệu Đồng Ấu Ninh, Thư Tử Tĩnh nhanh hơn một bước nói: "Đồng Ấu Ninh. Renee, Thật, đã lâu không gặp."

Thư Tử Tĩnh đưa tay cùng Đồng Ấu Ninh nắm, Đồng Ấu Ninh cũng rất hào phóng, mỉm cười nói: "Đúng là có đoạn thời gian không thấy, không nghĩ tới trùng hợp như vậy."

Khuôn mặt Thư Tử Tĩnh thanh tú hơn, bóng dáng hài tử mập mạp đã không còn thấy, có lẽ là do trong phục biểu diễn phô diễn ra nét thành thục, hoặc là do đi giày cao gót, cũng có thể do tóc dài xõa ra làm cho giương mặt nhìn thanh tú hơn, toàn bộ con người Thư Tử Tĩnh đều có cảm giác trở nên khác biệt. Bớt chút vị ngọt tiểu hài tử, trưởng thành thành thục hơn.

Trần Lễ ngẩn người: "Hai người nhận thức? A... Đúng, hình như là nhận thức."

"Đúng vậy a." Thư Tử Tĩnh rất hào phóng thừa nhận, "Không chỉ có nhận thức, Renee còn là mối tình đầu của em."

Đồng Ấu Ninh không nói chuyện, Trần Lễ bừng tỉnh đại ngộ, rất giảo hoạt mà nhìn Đồng Ấu Ninh: "Đồng đại minh tinh thật sự là mị lực vô hạn, liền Tử Tĩnh đều... Ân ha ha ha ha, cũng tốt, đêm nay chúng ta nói chuyện phiếm có lẽ có chủ đề đặc biệt."

Diễn xuất sắp bắt đầu, Trần Lễ cùng Thư Tử Tĩnh hướng Đồng Ấu Ninh tạm biệt.

Trần Lễ rời đi hai bước nghĩ đến cái gì lại trở về, thần thần bí bí mà nói với Đồng Ấu Ninh:

"Đêm nay nhất định đừng rời đi trước, tôi đã chờ ngày này thật lâu."

Đồng Ấu Ninh chưa nói đồng ý cũng không có cự tuyệt, nhắc nhở nàng: "Chị sắp muộn."

Thư Tử Tĩnh vừa đi vừa nghe phụ tá của nàng ở bên tai nàng đang nói gì đó, nàng liên tiếp gật đầu, biến mất tại khúc ngoặt, không quay đầu lại.

Aileen đi tới nói với Đồng Ấu Ninh: "Chị thật sự là bội phục em đấy, thật sự."

Tùy tiện nghe cái hòa nhạc đều có thể nghe ra cái mối tình đầu, Aileen tự thấy chính mình cũng thật lợi hại. Mầm họa trong tay lâu như vậy thế nhưng cũng không có phản kích gì quá lớn.

Từ hậu trường diễn xuất đi hướng về chỗ ngồi vip, trên đường đi đủ các loại băng rôn, áp phích tuyên truyền.

Trong poster Trần Lễ đứng ở phía trước bên trái cùng dàn nhạc của nàng, trên khuôn mặt tràn ngập tự tin cùng thành công. Thư Tử Tĩnh một mình một áp-phích cầm đàn Cello làm bạn, xứng cùng dòng chữ —— diễn tấu gia đàn Cello được mong đợi nhất.

Ánh mắt Đồng Ấu Ninh dừng tại trên poster một lát.

Vậy là, cuối cùng nàng cũng đã lựa chọn được còn đường thích hợp nhất, cũng thành công.

Phòng ở Đường con Nai đã tới tay, Lục Tĩnh Sanh cùng nhà thiết kế thảo luận hai ngày sau đó liền giao cho tiểu Quý cùng Sài Trăn giám sát, nàng cùng với Diệp Hiểu Quân đi nghỉ phép.

Nàng là cái điển hình điên cuồng làm việc, cũng là người vô cùng nguyện ý hưởng thụ, "Có thể dùng tiền mới có thể kiếm tiền" điểm ấy đã được thể hiện thật tốt trên người Lục Tĩnh Sanh.

Diệp Hiểu Quân thu thập xong hành lý hai người, cùng nàng đi tới địa điểm nghỉ phép đã định trước.

Hòn đảo ở đây thực sự xinh đẹp, ngồi trên trực thăng mà khách sạn điều tới đón, nhìn tòa khách sạn tọa lạc ở trên đảo được ánh mặt trời chiếu tới lấp lánh.

Lục Tĩnh Sanh đối với hoạt động lặn biển ngắm cảnh cực kỳ cảm thấy hứng thú, vừa tới khách sạn liền kích động.

Quản gia nói cho nàng biết, tuy rằng nàng có chứng nhận lặn biển, nhưng nàng đã ngồi máy bay lâu như vậy không thích hợp lập tức ngâm nước, hơn nữa địa điểm có thể lặn xuống nước cũng cần ngồi trực thăng đi ra, cần phải đặt lịch hẹn trước mới được.

Lục Tĩnh Sanh có chút mất hứng, Diệp Hiểu Quân đứng ở ban công tiếp giáp mặt biển, ngắm ánh mặt trời chiếu xuống cảnh sắc xinh đẹp trước mắt, nàng cảm thấy tâm tình rất không tồi: "Ở đây có bể bơi tư nhân, em muốn ngâm nước thì trước tiên có thể ở trong bể bơi bơi làm quen trước."

"Em không phải vì bơi lội mà muốn chơi lặn biển đâu."

"Phải à, muốn ngắm cá mập đúng không? Ở chỗ này cũng có phòng khách đáy biển phải không? Hay là đêm nay chúng ta tới chỗ ấy?"

Lục Tĩnh Sanh lại lắc đầu: "Phòng khách đáy biển đi ngồi một lát coi như cũng được, thật muốn ngủ ở kia... giống như là mộ phần dưới biển đi."

Diệp Hiểu Quân cảm thán: "Tráng Tráng thật sự là khó hầu hạ."

Lục Tĩnh Sanh đem cô áp đến trên giường: "Đêm nay em khiến cho chị nhận thức một chút cái gì gọi là thật sự khó hầu hạ."

...

Tại mấy ngày ở trên đảo các nàng đều trôi qua vui vẻ nhàn nhã, Lục Tĩnh Sanh vẫn luôn nhớ kỹ mong muốn được lặn biển, tới ngày thứ ba lần nữa đưa ra yêu cầu muốn đi lặn biển.

Diệp Hiểu Quân cũng đã thi đạt chứng nhận lặn biển, nhưng nàng vẫn luôn không quá ưa thích biển sâu, lúc Lục Tĩnh Sanh gọi nàng cùng nhau đi nàng có chút không được tự nhiên, không phải đặc biệt thích thú.

"Được rồi." Lục Tĩnh Sanh có chút không vui, "Nếu như chị không muốn đi, em đi một mình cũng được."

Diệp Hiểu Quân ngày đó vừa vặn có chút đau bụng, không có nói với Lục Tĩnh Sanh, cũng không muốn làm cho nàng thất vọng. Lục Tĩnh Sanh chân trước vừa đi, Diệp Hiểu Quân chân sau khi uống thuốc đau dạ dày cũng chạy theo luôn.

Đi đến sảnh khách sạn, Diệp Hiểu Quân nghe thấy thanh âm Lục Tĩnh Sanh, cô đi nhanh hai bước muốn cho nàng cái kinh hỉ, bỗng nhiên nghe thấy nàng nói vào gọi điện thoại:

"... Đúng, bộ điện ảnh của Daniel kia không cần diễn nữa. Được, không sao, Diệp lão sư của em vẫn bên tôi, nàng tạm thời sẽ không biết chuyện này, trước khi nàng trở về phải đem chuyện này làm tốt."

Bước chân nhẹ nhàng của Diệp Hiểu Quân bỗng nhiên giống như dính chì, ngừng tại chỗ cũ.

"Những chuyện khác em không cần phải xen vào, làm theo tôi nói là được." Lục Tĩnh Sanh đi đến cửa khách sạn, trong lúc đứng chờ quản gia, nàng tùy ý quay người lại, liền trông thấy hình ảnh Diệp Hiểu Quân đứng sừng sững ở sau lưng mình với ánh mắt khó có thể tin đang chăm chú nhìn chính mình.

Lục Tĩnh Sanh cùng nàng đối mặt, tiết tấu nói chuyện vốn cắt ngang, chậm một lát nói: "Em định gọi điện thoại cho chị."

Đưa điện thoại di động thả trở lại túi, vẻ mặt lạnh lùng vừa rồi bỗng chốc biến mất thay vào đó là dáng điệu tươi cười: "Sao chị lại tới đây, không phải không nguyện ý cùng em đi lặn biển sao?" Nàng đi lên trước muốn nắm tay Diệp Hiểu Quân, "Đúng là chị sẽ không để em không vui a..."

Diệp Hiểu Quân lùi bước, tránh qua, tránh né tay của nàng, dùng ánh mắt vô cùng lạ lẫm nhìn Lục Tĩnh Sanh.

"Em nói nghỉ phép, là vì đem chị từ B thành điều đi? Để đối phó Daniel?" Diệp Hiểu Quân có cảm giác tự mình đa tâm, cảm thấy như mình đang nói hươu nói vượn, Daniel là đạo diễn mà Lục Tĩnh Sanh tự mình ký kết, nàng tại sao phải khó xử nàng ấy?

Nàng chờ mong Lục Tĩnh Sanh sẽ đem nàng mắng bắt dừng lại, nói nàng lại nghĩ nhiều mà nghi thần nghi quỷ, nói như thế nào cũng được, nhưng Lục Tĩnh Sanh không có làm như vậy.

Lục Tĩnh Sanh lần đầu tiên dùng ánh mắt xa lạ giống như đối đãi người ngoài nhìn nàng làm cho người ta đoán không ra được tâm tình lúc này của nàng như nào.

"Chị đang nói gì? Đối phó Daniel? Nàng là đạo diễn của em, em đối phó nàng làm cái gì?"

"Vậy em vì sao nói muốn hủy bỏ điện ảnh của nàng? Vì cái gì không thể cho chị biết?"

Lục Tĩnh Sanh cười đến rất nhẹ nhàng: "Nhìn hai người suốt ngày cùng một chỗ nói chuyện trời đất, em cũng có chút ghen ghét."

"Ghen ghét? Em... Em đều biết chị cùng nàng chẳng qua là nói chuyện công tác, cái này có cái gì phải ghen ghét."

Lục Tĩnh Sanh lôi kéo cô, nhìn như thể rất kiên nhẫn cùng ôn nhu nói: "Em chính là người như vậy a, chính là em keo kiệt. Em có thể ký kết nàng cũng có thể phế đi nàng, chẳng lẽ chị muốn chỉ vì không còn làm chung với một người ngoài mà đối với em sinh khí sao?"

Diệp Hiểu Quân lần nữa giãy giụa khỏi tay nàng, trong đầu rất loạn, từng kiện sự kiện có chút bị cô xem nhẹ từ trong vùng tối trong suy nghĩ dũng mãnh tiến ra, lại thấy không rõ bộ mặt thật: "Không phải nói như vậy, Tĩnh Sanh, Em làm như vậy... Thật sự rất kỳ quái. Đó là công tác, là sự nghiệp của em, em tại sao có thể lại đem tính tình trẻ con phát tác chứ?"

"Cho nên Chị thật sự vì nàng nên mới tranh luận cùng em? Muốn khiến em không vui sao?"

Lời này vừa nói ra, trong nháy mắt Diệp Hiểu Quân liền cảm thấy tội lỗi.

Đúng vậy a, cô một chút cũng không muốn làm cho Lục Tĩnh Sanh khổ sở. Tựa như chuyện Lâm Ngạn lần trước, Lục Tĩnh Sanh không quan tâm vọt tới vách núi, mặc dù may mắn không có trở ngại, nhưng cũng là thật sự đả thương, Diệp Hiểu Quân vì thế áy náy hồi lâu...

Chậm đã.

Chính mình tự gây tai nạn, lúc này Diệp Hiểu Quân có chút nghi hoặc, cô lúc ấy chỉ làm cho Lục Tĩnh Sanh sốt ruột, nhưng, mục đích thực sự của Lục Tĩnh Sanh là cái gì?

Chị muốn khiến em không vui sao?

Chị áy náy sao?

"Em yêu chị, cho nên không muốn bên cạnh chị có những người kia, em đây có lỗi gì sao?"

Diệp Hiểu Quân nhìn nàng, không muốn tin tưởng: "Em biết rất rõ ràng trong nội tâm của chị chỉ có một mình em. Tĩnh Sanh, chị chỉ hỏi em, em là cố ý sao? Cố ý để cho chị lo lắng, để cho chị áy náy, do đó khống chế tâm tình của chị?"

Quản gia cùng nhân viên khách sạn ở bên dù không hiểu tiếng Trung, nhưng nhìn tình cảnh hai người, tựa hồ nhận thức có chút việc nghiêm trọng, vì vậy đồng loạt thức thời tránh đi.

Lục Tĩnh Sanh không có trả lời cô, từ từ lui về phía sau.

Diệp Hiểu Quân đã biết đáp án.

Cô vẫn luôn không tin tưởng báo trước về kết cục sau cùng của cô cùng Lục Tĩnh Sanh.

Lúc ấy cô khảo thí pháp tắc thời gian: khi phát ra một cái tin cho Lục Tĩnh Sanh viết: Tôi và em cuối cùng không ở bên nhau.

Phần tin kia cuối cùng biến thành loạn mã.

Nó là tin tức chính xác, là manh mối trực tiếp nhắm trúng kết cục quan trọng cuối cùng, cho nên bị che giấu.

Chuyện này chỉ có bản thân Diệp Hiểu Quân biết, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy trong đó tất có hiểu lầm, cô không quá tin tưởng, hoặc là nói không muốn tin tưởng.

"Chị không quan tâm em đối với người khác tính toán như thế nào, tại trên thương trường tâm cơ như thế nào, nhưng cảm tình không thể tính toán đâu." Toàn thân Diệp Hiểu Quân run rẩy, "Em sao có thể làm như vậy?"

Trời xanh mây trắng, thảm thực vật tốt đẹp phía sau lưng Lục Tĩnh Sanh, đem vẻ xinh đẹp của nàng tô điểm càng thêm chói mắt. Nàng giống như là nữ nhân vật chính trong phim ảnh, mang theo dáng tươi cười, dường như sau một khắc thì có thể tuôn ra lời loại khắc sâu lại cảm động.

"Chị nói." Lục Tĩnh Sanh nhẹ nhàng mà thán một tiếng, "Giữa chúng ta còn có biện pháp tốt hơn sao?"

————————————

Chất lỏng bên trong chén rượu nhẹ nhàng đung đưa, Trần Lễ nhớ lại lúc trước nàng cùng Đồng Ấu Ninh gặp nhau.

Khi đó thể trọng nàng gần hai trăm cân (~100kg), là một cô nương mập mạp đi đến đâu cũng bị chỉ trỏ. Nhưng cô nương béo cũng là có cảm tình, nàng hướng một cô nương xinh đẹp khác thổ lộ sau đó bị cự tuyệt, còn bởi vậy mà bị cười nhạo. Ngay tại thời điểm nàng muôn phần khổ sở, Đồng Ấu Ninh đang trong thời gian nghỉ phép tùy ý quản việc tào lao, đem ly rượu tequila trong tay nàng hướng đối phương giội tới.

"Thật sự là quá đặc sắc rồi, đối phương vốn định phát tác, nhưng tựa hồ nhận ra Ấu Ninh, cứng rắn đem tính tình đè ép trở về." Lúc Trần Lễ nhớ lại chuyện này còn cảm thấy rất đã, "Ấu Ninh lúc ấy liền nói với tôi hai chữ."

Thư Tử Tĩnh rất cổ động hỏi: "hai chữ gì?"

"Nàng nói, Cô mù à?"

Thư Tử Tĩnh: "Đây là ba chữ được không?"

Trần Lễ ha ha cười rộ lên.

Đồng Ấu Ninh cầm lấy chén rượu cũng cười lên tiếng.

Vừa nói như vậy, nàng thế nhưng đã làm rất nhiều chuyện hoang đường nha.

Ba người ngồi cho tới khuya, Đồng Ấu Ninh uống không ít, Trần Lễ nói muốn đưa nàng.

"Không cần. Tôi gọi trợ lý tới đón."

Trần Lễ "Hí...iiiiii" một tiếng: "Không cần nhỏ mọn như vậy, thật sự một điểm cơ hội cũng không cho tôi sao?"

Đồng Ấu Ninh mang theo men say cười cười: "Không cho."

Trần Lễ đối với Thư Tử Tĩnh lắc đầu: "Em như thế nào sẽ thích được loại người này?"

Thư Tử Tĩnh nói: "Đại khái em cũng bị mù."

Ba người lớn cười, Thư Tử Tĩnh nhìn đồng hồ nói: "Em phải đi."

Trần Lễ nói: "Để chị tiễn em về."

"Không cần, có người đến đón em."

"Ai? Cũng là trợ lý? Chị có phải cũng nên tìm phụ tá hay không a?"

Thư Tử Tĩnh lắc đầu: "Kỷ Duy tới đón em."

Trần Lễ "Ài" một tiếng: "Nghe nói em cùng Kỷ Duy..."

Thư Tử Tĩnh rất thản nhiên cười, cùng Trần Lễ, Đồng Ấu Ninh nói gặp lại.

Trần Lễ cô đơn lạnh lẽo về nhà, Thư Tử Tĩnh đứng ở cửa quán bar gọi điện thoại: "Đúng, em ngay tại cửa ra vào, chị đến luôn chứ? Tốt, em chờ..."

Đồng Ấu Ninh lái xe tới đây, Aileen cũng ngồi ở bên trong, trông thấy Thư Tử Tĩnh hướng nàng chào hỏi: "Hắc, Tử Tĩnh, cùng lên chứ? Tôi đưa em trở về!"

Thư Tử Tĩnh cười nói: "Không cần, em đang chờ người tới."

"Đã trễ thế như vậy một mình em đứng ở chỗ này không tốt lắm đâu... Muốn lên xe chờ không?" Aileen hỏi.

Thư Tử Tĩnh tiếp tục lắc đầu.

Trời bắt đầu mưa.

Đồng Ấu Ninh cầm cái dù đem xuống xe, đưa tới trong tay Thư Tử Tĩnh.

"Cảm ơn." Thư Tử Tĩnh cũng không khách khí, tiếp nhận cái dù.

Đồng Ấu Ninh cười cười, muốn đi, Thư Tử Tĩnh bỗng nhiên nói: "Về sau em hiểu được, tâm ý của chị."

Đồng Ấu Ninh quay đầu lại nhìn nàng.

"Làm đạo diễn thật là cái lựa chọn sai lầm, em không có thiên phú, cũng hại chị nhận phải bình luận ác ý. Bây giờ suy nghĩ một chút... Lúc ấy thật là rất ngu xuẩn, khó trách chị sẽ không thích em, đổi thành chính mình, cũng đều sẽ không thích a."

Đồng Ấu Ninh đứng ở bên ngoài dù, mưa rơi vào trên tóc cùng đầu vai nàng, nhưng đôi mắt nàng đặc biệt sáng ngời, xinh đẹp.

Thư Tử Tĩnh dừng trên nàng: "Cảm ơn chị."

Đồng Ấu Ninh nói: "Tôi không phải là vì em. Chỉ là vì chính mình. Tôi không thích, cho nên không thể đáp ứng, chỉ là như vậy."

Con mắt Thư Tử Tĩnh tròn tròn, sẵng giọng: "Chị cái người này, đến cùng nói lời tạm biệt rồi cũng không thể nói câu tốt đẹp sao?"

Xa xa có xe từ từ đi tới, Đồng Ấu Ninh cười nói: "Không có biện pháp, mối tình đầu đều là chán ghét như vậy."

Lúc Kỷ Duy lái xe đến Đồng Ấu Ninh đã rời đi, Thư Tử Tĩnh đóng dù lên xe, Kỷ Duy hỏi: "Em cùng ai nói chuyện phiếm vậy?"

"Rất trùng hợp, đụng phải Renee."

Kỷ Duy có chút giật mình.

"Các ngươi..."

"Cái gì cũng không có." Thư Tử Tĩnh nói, "Cho tới bây giờ đều không có qua."

Kỷ Duy không nói.

Thư Tử Tĩnh nói: "Tiểu Duy lão sư, cám ơn chị tới đón em, Alice đâu?"

Alice là bạn gái thật sự của Kỷ Duy.

"Nàng sắp tan học rồi, tôi đi đón nàng."

"A... Đã quấy rầy hai người."

Kỷ Duy cười: "Đón em cũng tiện đường, đừng khách khí."

——————————————————

Diệp Hiểu Quân phải rời khỏi nơi này, một khắc cũng không muốn ở lại.

Cô gọi một chiếc xe, đem đồ đạc của mình cùng Lục Tĩnh Sanh tách ra, sắp xếp nửa cái valy, kéo đi ra ngoài.

Cô vừa đi vừa khóc, quản gia nhìn cô có chút lo lắng, hỏi cô có sao không.

Diệp Hiểu Quân nói không có việc gì, lên xe.

Lái xe liếc Diệp Hiểu Quân thông qua kính chiếu hậu, không nói chuyện.

"Chị muốn rời đi sao?"

Vừa rồi Lục Tĩnh Sanh trông thấy cô đang dọn dẹp, hỏi.

Diệp Hiểu Quân không có trả lời nàng.

Lục Tĩnh Sanh lại hỏi: "Cho nên lần này, chị không có tiếc nuối sao?"

Cũng là bởi vì những lời này, Diệp Hiểu Quân không kìm được nước mắt.

Cô yêu Lục Tĩnh Sanh, nhưng đã không cách nào tiếp nhận nàng.

Cô chỉ có thể yêu đến đây thôi.

Điện thoại di động trong túi chấn động, Diệp Hiểu Quân biết là Lục Tĩnh Sanh, muốn nhìn, nhưng nước mắt lại rơi như thủy triều.

Cô nắm di động ở trong tay, lau đi nước mắt, hoàn hoãn tâm tình, mở ra vừa nhìn.

Thông báo có thư mới: Video từ Bearxxx đã tải thành công, phát video hay không?

...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui