Có Chuyện Muốn Nói Cho Ngươi

Tạp chí [Doanh nhân trẻ tuổi] mới nhất trang bìa là hình Lục Tĩnh Sanh tóc dài buộc lại, ngồi ở trước bàn làm việc đang chăm chú lắng nghe người khác nói chuyện. Âu phục giản lược màu xanh đậm dựng thẳng đường vân, nữ tĩnh, hai cái nút trên cùng áo sơ mi rộng mở mơ hồ có thể trông thấy dây chuyền bạch kim tinh xảo ít khi lộ diện. Xứng với tràng dây chuyền này, là bông tai kim cương không bị tóc che lấp càng thêm bắt mắt hơn nhiều. Trên môi nàng là nụ cười mỉm đầy tự tin, trong mắt có ánh quang, cả thân người lộ ra thông minh tinh anh lại không mất thời thượng.

Tiểu Quý vung vẩy Tạp chí [Doanh nhân trẻ tuổi] trong tay hỏi chủ quản tạp chí: "Tạp chí này có áp-phích đi kèm không? áp-phích giống hình bìa mặt này?"

Chủ quản: "Không có."

Tiểu Quý hướng ban biên tập [Doanh nhân trẻ tuổi] xin file gốc, tự mình đi phóng to, in ấn.

Lục Tĩnh Sanh và Diệp Hiểu Quân cùng tới công ty, vừa ra thang máy đã nhìn thấy các poster lớn để ngang cửa sổ thủy tinh công ty, hai người giật nảy mình.

"Cái này ai làm." Lục Tĩnh Sanh vào cửa, chỉ vào áp-phích phía ngoài hỏi.

Tiểu nhân viên bất quá là đi pha ly cà phê, trên đường trở về bị lão bản bắt được, còn bộ dáng có vẻ tức giận, làm nàng sợ đến độ nói chuyện không lưu loát: "Hình như là... Tiểu Quý làm."

"Tiểu Quý ——!"

Lục Tĩnh Sanh một tiếng mời đến, tiểu Quý kẹp nách còn mấy áp phích nữa chưa kịp dán chạy vội tới: "Ài—— boss, chị tìm em?"

Lục Tĩnh Sanh đem áp-phích rút ra, mở ra, nhìn thoáng qua, trừng tiểu Quý: "Em đây là muốn làm cái gì?"

Tiểu Quý: "Áp phích này lấy được cái nhìn thật tốt! Tuy rằng không thể cho thấy được mười phần mười xinh đẹp đại boss, nhưng cũng là rất đẹp. Em đã thảo luận qua với tỷ tỷ hành chính bên kia, các nàng cũng rất ủng hộ nha. Nói đem áp-phích boss dán ra không chỉ có thể để cho mọi người nhận thức lão bản của mình, càng có thể gia tăng cảm giác vinh dự công ty cùng lực hội triệu..."

"Hủy bỏ."

Tiểu Quý: "A?"

Lục Tĩnh Sanh: "Rút lui, hủy hết."

Tiểu Quý: "Vâng..."

"Em cùng tiểu Quý sinh tức giận cái gì." Diệp Hiểu Quân hỗ trợ đem toàn bộ áp-phích bóc, Lục Tĩnh Sanh trợn mắt trừng một cái:

"Trong công ty có thể treo áp-phích nghệ sĩ dưới cờ, treo áp-phích lão bản tính bộ dáng gì nữa, tôi cũng không phải nghệ sĩ. Rồi hãy nói..." Lục Tĩnh Sanh liếc nhìn Diệp Hiểu Quân, "Bạn gái của tôi ví tiền cùng điện thoại di động cũng không có thay đổi hình của tôi."

Diệp Hiểu Quân kinh ngạc: "Thì ra em là người quan tâm tới loại sự tình này..."

Lục Tĩnh Sanh nghi hoặc: "Cái gì gọi là loại sự tình này?"

Diệp Hiểu Quân: "Giống kiểu tiểu bằng hữu mới có thể chú ý a. Bất quá cũng thế..." Nụ cười đâm ngang gương mặt của nàng, "Tiểu bằng hữu."

"Chị..." Lục Tĩnh Sanh giả bộ tức giận, "Thấy ghét!"

Lời vừa ra khỏi miệng, bỗng nhiên cảm giác được bên cạnh có người, quay đầu nhìn lại đúng lúc có mấy người bộ phận biên kịch đi ngang qua, mấy tiểu biên kịch chính kinh ngạc mà nhìn các nàng.

Hai mặt nhìn nhau, hờn dỗi vừa rồi thu hết vào mắt.

Lục Tĩnh Sanh bỗng nhiên tức giận nói: "Đứng đấy làm gì! Làm việc!"

Đám Tiểu biên kịch đồng loạt bị dọa đến khẽ run rẩy, tranh thủ thời gian chạy.

Diệp Hiểu Quân nén cười...

"Nguyên lai lão bản cùng Diệp trưởng phòng thật là một đôi."

"Đúng vậy a, ngày hôm qua trong hành lang trông thấy hai người các nàng sờ tới sờ lui."

"Sờ tới sờ lui?!"

"Ai nha không phải như cô nghĩ, sờ khuôn mặt á. Hai người cười cười nói nói, lão bản bình thường đối với người khác đều nghiêm mặt, cô cũng không biết nàng đối với Diệp trưởng phòng lúc cười phải gọi là giống như đóa hoa."

"Hai người bọn họ thật là... Đồng tính luyến ái?"

"Cô không biết? Hai người bọn họ đã sớm công khai, nghe nói tiền nhiệm Diệp trưởng phòng là Cố Lam, lão bản chúng ta chen chân, thành công đem Diệp trưởng phòng đoạt lại."

"Tiểu tam a?"

"Phù..."

Đại gia lời truyền miệng cũng chính là tìm chủ đề tiêu khiển, chẳng ai đi tìm xem tính chân thực của mấy lời đồn này.

Một cái chủ đề bạo phát, dẫn tới người nghe giật mình truy vấn, người lên tiếng liền cảm thấy có cảm giác tồn tại tràn đầy.

Chuyện Lục Tĩnh Sanh cùng Diệp Hiểu Quân truyền ra nhiều phiên bản, cùng chuyện Cố Lam và Trần Nhĩ cũng tương đối. Năm đó cùng Cố Lam xé lẫn nhau một màn kia, mặc dù không tính bị thua, hiện tại xem ra cũng là cục diện lưỡng bại câu thương.

Lục Tĩnh Sanh như trước đối với Cố Lam chán ghét, đương nhiên nàng sẽ không chủ động tìm đối phương phiền phức —— nếu như muốn tìm, đến thăm đều là sự việc từng phút đồng hồ. Lục Tĩnh Sanh coi như là hiểu được tâm tư Diệp Hiểu Quân năm đó: Không muốn cùng Cố Lam lại có bất kỳ liên quan, căn bản cũng không muốn gặp đến người như vậy.

"Hiện tại chúng ta tình cảnh như vậy, liền xác nhận những chuyện nhảm đồn đãi kia, giống như chúng ta sớm có toan tính."

"Chị sợ?"

"Tôi không sợ."

Nếu như lúc trước lúc hiểu rõ tâm ý lẫn nhau đều hứa hẹn một lòng đi lên phía trước không sợ hãi, những chuyện nhảm đồn đãi kia tự nhiên tổn thương không đến các nàng, tác dụng duy nhất chỉ để người nhiều chuyện thể hiện giáo dục bản thân.

Tập đoàn truyền thông Bác Triển vừa mới thành lập, mỗi tháng sẽ liên hợp hai cái công ty con cùng nhau tổ chức hội nghị toàn thể.

Hội nghị không kéo dài, nhưng sân bãi lớn, nhóm người phía dưới, đặc biệt là nhân viên tầng dưới chót đều là xì xào bàn tán giết thời gian.

Lô Mộc Dĩnh ngồi ở chính giữa, đánh ra nhiều cái ngáp.

Nàng là nữ diễn viên trẻ tuổi công ty quản lý Bác Triển mới ký kết, lúc ký kết là Thịnh Anh tự mình tìm nàng nói chuyện. Lô Mộc Dĩnh năm nay 22 tuổi, khi còn bé chính là ngôi sao nhỏ tuổi, biểu diễn mấy bộ kịch truyền hình đại lục hợp tác với Đài Loan, lúc ấy bằng vào tướng mạo ngọt ngào đáng yêu mà nổi tiếng. Đáng tiếc sau khi lớn lên dần dần có xu thế tàn lụi, diễn mấy bộ kịch truyền hình tiếng vọng cũng không lớn. . Truyện Khoa Huyễn

Sau khi ký kết, nhiệm vụ đầu tiên Thịnh Anh làm chính là đem gương mặt nàng càng trở nên tinh vi hơn, không giống khoa trương sửa sang sắc đẹp, nhưng cả khuôn mặt cân đối rất nhiều.

Gương mặt Lô Mộc Dĩnh này vừa mới gặp có thể được người chộp tới họp. Thịnh Anh không có ở đây, nàng có thể hơi chút lơ đãng nghĩ ngợi.

Ngồi nàng phía sau nghe hai tiểu nha đầu nói bát quái đã lâu.

Nào là Minh tinh nào lăn tới trên giường đạo diễn..., vị đạo diễn nào cùng nhà làm phim ở một chỗ..., đám nữ diễn viên song phi tranh chấp nam nhân nào... một đoàn bát quái phong phú đa dạng. Thế nhưng bát quái những minh tinh khác không nói, so ra nói về chuyện nữ lão bản trẻ tuổi thì mấy nàng có hứng thú hơn nhiều.

Tuy rằng nữ lão bản lớn lên ngon miệng, cũng không thể bởi vậy mà nàng nghe lời nói nhảm mà rạng rỡ. Chẳng qua là chợt nghe đồng sự bát quái rút cuộc đem mục tiêu tập trung tại Lục lão bản, Lô Mộc Dĩnh bỗng nhiên có một chút tinh thần.

Chủ đề bát quái tự nhiên không thoát khỏi chuyện tình đồng chí giữa Lục lão bản cùng Diệp trưởng phòng.

Đồng tính luyến ái? Lô Mộc Dĩnh sờ lên cằm, tốn sức mà tường tận xem xét cả đám người.

Lớn lên là rất có khí khái hào hùng, hai đầu lông mày thể hiện một phen tự tin cùng kiên nghị. Hiện nay nữ lão bản ít như vậy, hơn nữa tuổi còn trẻ có thể đem Bác Triển kéo đến độ cao như hiện nay... Hoàn toàn chính xác là khác người thường. Có phải người thành công đều có chút sở thích đặc thù hay không?

"Cô nói xem, bây giờ nữ nhân đều có thể câu lấy nữ nhân, thế giới này thật là đáng sợ!"

"Đáng sợ cái gì nha, Diệp trưởng phòng phải gọi là có bản lĩnh. Cô đi câu dẫn một cái thử xem? Nhìn lão bản lãnh đạm không thèm để ý."

"Sách, ai muốn làm loại sự tình này? Bạn trai tôi rất tốt! Bất quá nhìn qua Diệp trưởng phòng, một bộ đoan chính nhã nhặn, không nghĩ tới biết làm loại sự tình này..."

Lô Mộc Dĩnh quay đầu lại liếc nhìn các nàng, ý đồ ghi nhớ tướng mạo các nàng. Ánh mắt lấp lánh các nàng quay về nhìn nàng, không nói.

Nói xong câu nói cuối cùng, Lục Tĩnh Sanh tại hàng thứ nhất tìm kiếm Diệp Hiểu Quân, muốn cùng nàng giao nhau ánh mắt, đối mặt tâm linh. Kết quả Diệp Hiểu Quân đang cùng Tương Tiểu Phù nói gì đó, mặt cười mỉm, căn bản không thấy nàng...

Lục Tĩnh Sanh nói xong, lãnh đạo cấp cao khác thay nhau đi lên phát biểu. Đại hội lần này xem như là đại hội lần đầu sau tân xuân, Diệp Hiểu Quân cũng phải lên tiếng. Nàng bình thường đều nói rất ít, lời nói ra cũng từ toán, từ góc độ chuyên nghiệp nàng phân tích một chút thị trường điện ảnh năm trước so sánh vài loại loại hình điện ảnh đắt khách, cổ vũ mọi người tìm kiếm thêm nhiều điểm khác biệt kích thích thị giác, tạo thêm nữa yếu tố mới mẻ, cùng nhau đem kịch bản phim trong nước đẩy tới tầm cao mới.

Đây mới thực sự là canh gà tâm linh, hiệu quả như là lịch sử văn học cổ Âu Mĩ, cực kỳ thôi miên.

Lục Tĩnh Sanh ngồi ở phía dưới nhìn nàng, diễn thuyết thật là vô cùng phù hợp với cá tính nàng. Chẳng qua là... Cho tới lúc nàng đi xuống sân khấu vẫn chưa cho được một cái ánh nhìn ăn ý đối mặt!

Trước lúc tan họp Tương Tiểu Phù nói với Diệp Hiểu Quân: "Chúng ta rất lâu không có cùng nhau ăn cơm rồi, chút nữa chị đưa em đi cùng ăn bữa cơm? Có chuyên gia Italy mở cửa hàng cũng không tệ lắm, đi chứ?"

Từ sau lần Lý Ái Lan bỗng nhiên tập kích, Diệp Hiểu Quân liền ý thức được chính mình vẫn cần có bằng hữu.

Nếu là trước kia, đối với lời mời của Tương Tiểu Phù nàng sẽ ngại nhiều phiền phức mà tìm lý do cự tuyệt. Tương Tiểu Phù người này tuy rằng lắm mồm chút, nhưng cùng nhau công tác nhiều như vậy, cũng có thời điểm cần giúp đỡ lẫn nhau, chẳng qua là cá tính Diệp Hiểu Quân trước kia làm cho người ta rất khó tiếp cận.

Nếu như đã muốn mở rộng một chút vòng giao tiếp, Diệp Hiểu Quân liền nhận lời mời này.

"Tôi ở đây, tới đây?" Lục Tĩnh Sanh thật vất vả mới tìm được Diệp Hiểu Quân, ngoắc ngoắc ngón tay làm cho nàng đến văn phòng. Một mặt còn muốn đối với cái chuyện "Ánh mắt không ăn ý" kia phát tác đôi chút, không nghĩ tới Diệp Hiểu Quân nói với nàng buổi tối cùng với Tương Tiểu Phù ăn cơm... Trong lòng liền khó chịu nói, "Chị đi ăn cơm tôi làm sao bây giờ?"

Diệp Hiểu Quân: "Nếu không em cũng cùng đi?"

Lục Tĩnh Sanh: "Đi a, chị đi hỏi Tương Tiểu Phù có nguyện ý hay không, nàng nuốt trôi tôi liền đi."

Diệp Hiểu Quân nở nụ cười: "Đừng nháo, Tĩnh Sanh nếu như không vui tôi sẽ không đi."

Lục Tĩnh Sanh nhìn nàng, đem bút máy trên bàn chọt lấy vài cái: "Hừ, tôi thật muốn không cho chị đi, không chừng trong lòng chị đang nói tôi như thế nào keo kiệt đúng không."

Diệp Hiểu Quân chỉ cười không nói lời nào.

Lục Tĩnh Sanh đứng lên, thân thể nghiêng về phía trước, cánh tay lướt qua bàn công tác, đưa đến trước mặt Diệp Hiểu Quân. Ngón tay từ phía sau mảnh cà-vạt màu xanh ngọc của Diệp Hiểu Quân đi xuyên qua, từ từ đem vén lên, giọng điệu kiều mị nói: "Cơm nước xong xuôi, liền ngoan ngoãn về nhà cho tôi. Nếu như bị tôi biết chị đang ở bên ngoài làm loạn gì..." Ngón tay có chút thi lực, đem cà-vạt Diệp Hiểu Quân kéo một chút, Diệp Hiểu Quân không tự chủ được mà nằm sấp về phía trước, hai tay vội vàng chống trên bàn công tác bảo trì cân bằng.

Lục Tĩnh Sanh biểu lộ vi diệu, giống như cười mà không phải cười: "Tôi sẽ không bỏ qua cho chị đâu."

Diệp Hiểu Quân bị nàng như vậy dắt lấy có chút không chịu nổi, may mắn trong văn phòng chỉ có hai người bọn họ.

"Đã biết." Diệp Hiểu Quân ngoan ngoãn trả lời.

Cùng Tương Tiểu Phù có thể xằng bậy cái gì? Ngẫm lại lời Lục Tĩnh Sanh nói, thực có chút buồn cười.

Tương Tiểu Phù đứng ở cửa đợi nàng cả buổi không thấy ra, rút cuộc cũng thấy người, tranh thủ thời gian lôi kéo nàng vừa vào tầng hầm: "Thật chết đói, nhớ tới cơm hấp hải sản cái kia, hí...iiiiii... Xem thật chảy cả nước miếng."

Lúc Diệp Hiểu Quân lái xe ra, bầu trời một mảnh chì màu xám, đánh xuống cửa sổ xe, cảm giác như trời muốn mưa.

"Không có việc gì." Tương Tiểu Phù cười hắc hắc, "Dù sao có xe, trời có mưa em đưa chị về nhà."

Cơm hấp hải sản xác thực ăn ngon, món điểm tâm ngọt cũng không tệ. Diệp Hiểu Quân nghĩ đến lần sau đưa Lục Tĩnh Sanh cùng nhau đến ăn. Nhưng nghĩ lại, Lục Tĩnh Sanh có lẽ sẽ càng thích ở nhà tự mình làm cho nàng ăn? Ý niệm trong đầu nổi lên, Diệp Hiểu Quân liền bắt đầu lưu ý cách làm vài đạo đồ ăn cùng món điểm tâm ngọt.

"Ai, em ăn như thế nào chăm chú như vậy? Cũng không nói chuyện với chị." Tương Tiểu Phù nhắc nhở nàng, "Chị muốn hỏi thăm một chút, Lục tổng nhà em có phải đều muốn thành lập công ty nhân lực riêng không?"

Nàng vừa hỏi lời này, Diệp Hiểu Quân liền rõ ràng tâm tư của nàng: "Nàng không có nói với em."

"Phải không, em giúp chị hỏi một chút?"

Nếu là đem bộ phận nhân lực mà tách ra thành lập công ty mà nói, Tương Tiểu Phù khẳng định làm lão đại. Tuy rằng chức quyền cùng hiện tại bằng nhau, nhưng các danh khẳng định đúng là không giống. Diệp Hiểu Quân thuận miệng qua loa: "Có cơ hội em sẽ hỏi một chút."

"Được, em phải nhớ rõ a, ngày mai chị hỏi lại."

Diệp Hiểu Quân nhấc lên đầu lông mày, có chút bất đắc dĩ.

Có muốn kết giao bằng hữu hoàn toàn có chút khó khăn.

Ăn cơm được một nửa tin nhắn Lục Tĩnh Sanh gửi tới.

Lục Tĩnh Sanh: Tôi đã hối hận, thật không nên tới.

Diệp Hiểu Quân: Em đi làm cái gì rồi?

Lục Tĩnh Sanh: Cùng đám nam nhân bên Công ty quản lý tài chính Mậu Tường ăn cơm... Nói không uống rượu còn không nên uống, còn kêu cả nữ diễn viên công ty đến đây bôi khách, mẹ.

Diệp Hiểu Quân: Em như thế nào cùng người bên Quản lý tài chính Mậu Tường ăn cơm?

Lục Tĩnh Sanh: Chị không phải cũng ăn cùng bằng hữu sao? Tôi nghĩ chắc sẽ khó mà nhanh chuồn khỏi nơi này được.

Diệp Hiểu Quân: Em uống rượu rồi?

Lục Tĩnh Sanh: Không sao, tiểu Quý đi theo.

Diệp Hiểu Quân dặn dò nàng đừng uống quá nhiều, sớm một chút về nhà.

Lục Tĩnh Sanh không có hồi phục.

Thời điểm cùng Tưởng Tiểu Phù cơm nước xong xuôi đi ra quả nhiên trời đổ mưa to. Diệp Hiểu Quân có chút lo lắng, giúp Tưởng Tiểu Phù gọi xe, đợi nàng rời đi, lập tức gọi điện thoại cho tiểu Quý.

——-

Leng keng, ác thú vị thượng tuyến ~=v=

Mời các vị đối với nhân vật chính cho thật nhiều bảo vệ... (▽╲)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui