“Ninh Ninh, lại đây”.
Vừa mở cửa đã nghe thấy Đường Lâm Nam gọi tên tôi.
Anh đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, bên cạnh anh là người phụ nữ với mái tóc dài lượn sóng và đôi môi đỏ rực.
Đường Lâm Nam ôm eo người phụ nữ một cách thân mật.
Tôi cuối xuống, ngoan ngoãn vâng lời rồi bước đến gần anh.
“Gọi dì”.
Giọng điệu của Đường Lâm Nam rất bình tĩnh, như thể anh đang nói về điều gì đó không liên quan đến mình.
Những lời này như một lưỡi dao nhọn đâm vào tim tôi.
Tôi cuối đầu im lặng.
Bầu không khí ngưng lại trong giây lát, cuối cùng người phụ nữ phải đứng ra hòa giải: “Ồ, không muốn gọi cũng không sao, Ninh Ninh có lẽ quá xấu hổ, không sao cả”.
Hai người họ nói chuyện thêm một lát, Đường Lâm Nam mới tiễn người phụ nữ về.
Tôi mặc đồ ngủ và đánh răng trong phòng tắm.
Khi chuẩn bị rửa mặt, một đôi tay đã ôm lấy tôi từ phía sau.
Tay tôi khựng lại trong giây lát.
Trong gương phản chiếu rõ nét khuôn mặt của Đường Lâm Nam
“Chú”.
Tôi nhẹ nhàng gọi anh.
Anh ôm chặt lấy tôi như muốn khảm tôi vào cơ thể của anh.
Trớ trêu thay, tôi vẫn ngửi thấy mùi nước hoa của người phụ nữ khác trên cơ thể của anh.
Là hương thuốc phiện đen của YSL.
Đường Lâm Nam ghé sát vào tai tôi: “Sao lúc nãy em không gọi?”
Mở vòi nước, đối mặt với Đường Lâm Nam qua gương.
“Chú, chú thật sự sắp kết hôn sao?”
Một cơn ớn lạnh chạy khắp cơ thể tôi, trộn lẫn với câu trả lời của anh.
“Cha cô ấy là đối tác làm ăn lớn nhất của tôi, cưới cô ấy là kết quả đôi bên cùng có lợi”.
Vâng, tôi suýt quên mất anh là một doanh nhân.
Mà doanh nhân chỉ làm việc có ích cho bản thân mình.
Tôi dùng hết sức lực mở từng ngón tay đang ôm lấy eo mình.
Đường Lâm Nam dường như không ngờ tới hành động này của tôi.
Tôi nhìn anh, cơ thể như không còn chút sức sống, lời nói cũng trở nên yết ớt.
“Đường Lâm Nam”
“Dừng lại ở đây thôi”.
.