“Anh đẹp trai, anh lại đến à? Bao lâu rồi mà anh vẫn chưa theo đuổi được bà chủ của chúng tôi?”
Chàng trai đứng phía trước đỏ bừng cả khuôn mặt.
Anh ấy tên là Từ Quý Châu, bạn đại học của tôi.
Người trêu trọc anh ấy là Tôn Nhu, nhân viên bán hàng mà tôi thuê.
Vì Đường Lâm Nam mà tôi không giỏi giao tiếp với mọi người, đặc biệt là với bạn học nam.
Anh luôn can thiệp vào cuộc sống của tôi.
Từ Quý Châu là ngoại lệ.
Khi còn là sinh viên năm nhất, anh ấy luôn nói chuyện với tôi một cách tự nhiên và rủ tôi đi xem anh thi đấu bóng rổ.
Mặc dù lần nào tôi cũng trả lời cho có lệ.
Nhưng anh ấy cũng không để ý đến sự thờ ơ của tôi.
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi thuê một cửa hàng gần trường và mở cửa hàng bánh hiện tại.
Khi Từ Quý Châu biết, cứ ba ngày anh lại đến chỗ tôi, đôi khi anh ấy không nói gì, chỉ gọi một chiếc bánh tiramisu và ngồi với tôi cho đến khi cửa hàng đóng cửa.
Lâu dần, tất cả nhân viên đều biết Từ Quý Châu đang theo đuổi tôi.
Đây đã là năm thứ ba Từ Quý Châu theo đuổi tôi.
Tôn Nhu trêu chọc anh xong, cô mỉm cười quay vào bếp, để lại không gian riêng cho chúng tôi.
“Tử Ninh, anh mua vé xem phim, tối nay em....”
“Tôi không có thời gian”.
Tôi ngắt lời.
Từ Quý Châu cầm hai tấm vé xem phim: “Vậy....vậy lần sau nhé”.
Tôn Nhu bước ra với đĩa tiramisu và nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi.
Cô ấy chạm vào vai tôi và nói: “Đi đi, tối nay có tôi ở đây, sao em không đi”.
Tôi liếc cô ấy “Chị rảnh lắm à?”
Cô ấy nhún vai và không nói gì thêm.
Từ Quý Châu tìm một góc vắng vẻ ngồi xuống, rũ mắt im lặng.
Sau khi kiểm tra hóa đơn, điện thoại di động vang lên âm thanh thông báo.
“CEO của Đường Thị và con gái duy nhất của Youji Media tuyên bố đính hôn vào ngày hôm nay”.
Trong bức ảnh kèm theo, Đường Lâm Nam mặc bộ vest đen và đeo kính gọng vàng.
Du Liên mặc một chiếc váy trắng dài tới mắt cá chân.
Cô khoác tay Đường Lâm Nam, hơi tựa đầu vào vai anh, mỉm cười ngọt ngào.
Chiếc điện thoại bị trượt và đập xuống bàn phát ra âm thanh lớn.
Tôn Nhu nhận thấy tôi có điều gì đó kỳ lạ, cô ấy đặt chiếc bánh trên tay xuống và hỏi tôi: “Em ổn chứ?”
Tôi lắc đầu, mắt dán chặt vào miếng bánh tiramisu ở trên bàn.
“Em sẽ mang nó cho anh ấy”.
Từ Quý Châu khong biêt đang suy nghĩ vấn đề gì, lúc tôi mang bánh ra anh ấy vẫn còn ngơ ngác.
Tôi đặt chiếc bánh lên bàn trước mặt anh ấy.
“Cảm ơn”, anh trả lời.
“Anh không khỏe à?”
Từ Quý Châu bỗng nhiên ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.
Trước đây tôi chưa bao giờ chủ động nói chuyện với anh ấy chứ đừng nói đến việc mang cho anh ấy bất cứ thứ gì.
Đây là lần đầu tiên.
Ánh sáng màu vàng chiếu xuống, tạo không khí ấm áp giữa anh và tôi.
“Từ Quý Châu”
“Anh vẫn muốn đi xem phim cùng tôi chứ?”.