Cô Cô Rất Được Yêu Mến Thì Phải Làm Sao

01

Thiết lập nhân vật của tôi là nữ phụ độc ác điển hình nhất trong tiểu thuyết.

Có làn da trắng và xinh đẹp (mặc dù tôi không biết dáng dấp mình trông như thế nào), gia tài bạc triệu (tôi mới biết điều này gần đây) và không hay quan tâm đến mọi người (vì tôi căn bản không thể nhận ra mọi người).

Trên thực tế, bố mẹ tôi qua đời sớm và ba anh chị em chúng tôi, đều có một số bệnh nhỏ.

Anh cả của tôi rất tốt bụng, đã nhận nuôi năm đứa con, khi ổng mất, toàn bộ đều uỷ thác cho tôi.

Anh hai chán ghét mà vứt bỏ phàm tục, vào ngày thi tuyển vào đại học liền gia nhập Thiếu Lâm Tự, hiện tại đã là phương trượng đại sư thu nhập hàng tháng hơn vạn.

Còn tôi, sinh ra đã bị mù mặt, sống đến lớn như vậy rồi, đến anh cả và anh hai tôi đều không nhận ra, nên chỉ có thể nhận biết mọi người bằng cách nghe âm thanh.

Tôi đặc biệt chuyển đến nhà anh cả để chăm sóc năm đứa trẻ này.

Anh ấy mới nhận nuôi chúng cách đây không lâu, năm đứa trẻ đều rất ngoan ngoãn, đứng trước mặt tôi, rụt rè, cũng không nói chuyện.

Tôi cũng nghe mấy đứa tự giới thiệu về mình, suy nghĩ một lúc: “Ta tên là Chúc Thanh Thu, mấy đứa có thể gọi ta …”

Tôi mở miệng muốn nói là”Tỷ tỷ”, dù sao tôi cũng vừa bước sang tuổi mười tám.

Tuy nhiên, mấy đứa đều gọi người anh trai đã gần ba mươi của tôi là chú.

Tôi: “... cứ gọi ta là cô cô là được."

Thực ra, dựa theo pháp luật, tôi không có cách nào nhận nuôi chúng.

Người anh cả độc thân từ trong bụng mẹ của tôi cũng không thể.

Nhưng người ta nói rằng sức mạnh thần kỳ của cốt truyện có thể sửa chữa được mọi thứ, cho nên khi mới vào đại học, tôi bị ép phải bắt đầu nuôi con.

“Bách khoa toàn thư”lúc đầu còn líu lo không ngừng để tôi sửa lại cốt truyện nhưng tôi làm như không có nghe thấy.

Tuy rằng tôi không tính là người tốt, nhưng tôi không thể làm ra loại chuyện ngược đãi trẻ con này, hơn nữa ngay cả ai là nam chính, ai là nữ chính tôi cũng không biết.


Tôi quá lười để đi theo cốt truyện, hủy diệt liền hủy diệt đi.

Cho dù cốt truyện có bị phá hủy thì chứng mù mặt của tôi cũng không thể chữa khỏi, vì vậy có thể thấy được cái cốt truyện này đi theo hay không đi theo cũng không có tác dụng gì.

Ba cậu bé, một đứa tên Trang Du, một đứa tên Hạ Nhất Dương, một đứa tên Từ Như Đồ.

Hai cô bé, một đứa tên Lâm Miểu Miểu, một đứa tên Tống Khuyết.

Tôi nhìn đi nhìn lại, không hiểu sao những đứa trẻ ngây thơ ngày nào cũng gọi tôi là cô này lại có thể bị phân hoá thành nhân vật phản diện bệnh kiều và nữ phụ ướng ngạnh nào đó trong tương lai.

Suy cho cùng thì chúng nó thật sự rất ngoan, những người lớn chậm chạp và vô cảm như tôi mà kìm lòng không đặng bắt đầu thích chúng và bắt đầu chăm sóc chúng một cách nghiêm túc.

Trước đây mấy đứa trẻ đi học ở trại trẻ mồ côi, sau khi tôi nhận nuôi, tôi gửi chúng đến trường tiểu học đối diện nhà, tôi đặc biệt mua một chiếc xe Minibus, giống như một chiếc ô tô chuyên dùng cho trường mẫu giáo, ngày ngày đến cổng trường tiểu học đưa đón bọn chúng.

Thỉnh thoảng, trong lớp có chuyện gì đó, cô cố vấn cũng hiểu được khó khăn của tôi, vỗ vỗ bờ vai của tôi, cảm khái: “Một mình em chăm sóc năm đứa em vất vả quá, Tiểu Hạ.”

Tôi mặt không đổi sắc, đối đáp trôi chảy: “Đúng vậy, đứa nhỏ bị sốt, tôi đến đưa nó đến bệnh viện”.

Cũng không phải, thực tế là bây giờ tất cả máy đứa đều đang ở nhà làm bài tập.

Nhưng kể từ khi tôi phát hiện ra rằng lấy cớ này để trốn học không phải là một ý kiến hay, mấy đứa trẻ trong lời nói của tôi thường xuyên phải đến bệnh viện.

Thỉnh thoảng tôi sẽ sám hối trong hai giây: người trưởng thành thật hèn hạ.

Nhưng lần tiếp theo tôi vẫn sẽ tiếp tục sử dụng thần khí xin nghỉ phép này: Người trưởng thành chính là hèn hạ như thế a.

02

Đồ đạc trong nhà anh cả tôi hết thảy đều được bố trí ngăn nắp, tôi không đụng đến phòng anh ấy, tôi chỉ trang trí phòng cho khách trang trí lại thành phòng mình, thuê dì giúp việc nấu ăn ba bữa một ngày, thuận tiện quét dọn vệ sinh.

Hàng ngày mấy đứa làm bài tập trên bàn, còn tôi ngồi chơi game ở bên cạnh.

Đang đấu giữa chừng, một cậu bé đến gần tôi và nói: “Cô ơi, cô có cần giúp gì không?"

Tôi chớp mắt mấy cái: ”Tiểu Ngư, con làm bài tập xong rồi?"


"Ây ya, cô lại nhận lầm rồi!”Cậu bé đang múa bút thành văn trên bàn ngẩng đầu, mãnh liệt kháng nghị: ”Con mới là Trang Du, nó là Từ Như Đồ!"

“Ồ.”tôi rất biết nghe lời, có sai liền sửa, ”Thỏ con, con đã làm xong bài tập về nhà chưa?”

(Đồ trong Từ Như Đồ đồng âm với Thỏ Thỏ ạ)

Từ Như Đồ nhẹ nhàng ”Ừm”một tiếng, ngồi xuống bên cạnh tôi: ”Ngày mốt thi, con cũng đã ôn tập tốt rồi."

Từ Như Đồ là học sinh giỏi nhất trong năm đứa trẻ, nó không thích nói chuyện nhưng rất ngoan ngoãn và nghe lời.

"Vương giả vinh diệu, ầy, con có thể chơi cái này không?"

Từ Như Đồ gật gật đầu: “Biết ạ."

Tôi tràn đầy phấn khởi đưa điện thoại cho nó: ”Con chơi một ván đi, ta xem con chơi.”

"Vâng."

Từ Như Đồ nói nhẹ nhàng, rồi điều khiển Điêu Thuyền đi rừng 1-10 của tôi và bắt đầu loạn gi.ết.

(Mình không chơi game này nên dịch theo ý hiểu câu chữ thôi ạ, có gì mọi người thông cảm giúp mình nha.)

Càng xem tôi càng rung động, mắt tôi càng mở to hơn.

Quả nhiên, trong số các vương giả vinh diệu, học sinh tiểu học là lợi hại nhất, kinh khủng như vậy!

Trong lúc tôi đang xem đến say sưa ngon lành thì có một cô bé cũng chạy đến ngồi cạnh tôi, dây dưa không bỏ ôm lấy eo tôi: “Cô cô thiên vị! Con làm xong bài tập rồi, cô cô chơi với con."

Tôi thăm dò hỏi: “Miểu Miểu?”

"Aizzz!"

Nghe thấy âm thanh tôi nhận ra là ai, cô bé hiển nhiên rất vui mừng, ngẩng mặt lên cười vui vẻ với tôi.


Cô bé còn lại yên tĩnh hơn nhiều, cô bé bóc một quả quýt đưa vào miệng tôi: ”Cô cô ăn đi.”

“Cám ơn Tiểu Niểu, Tiểu Niểu, con cũng ăn đi.”Tôi yên tâm nhận đồ ăn của nhóc đáng yêu rồi nói với hai cậu bé còn lại trên bàn: ”Đã sắp chín giờ rồi, còn chưa làm xong bài tập thì chúng ta không thể xem phim cùng nhau được đâu.”

(Khuyết trong Tống Khuyết chỉ chim khách, Tiểu Niểu là Chim con, nhưng để tên bé gái là Chim con hơi kỳ nên mình để Tiểu Niểu nha.)

“A a a a a!”Trang Vũ rõ ràng là đi.ên rồi: ”Cái này quá khó rồi!!”

Một cậu bé khác - chính là Hạ Nhất Dương, hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ rất thiếu kiên nhẫn, cầm một tờ giấy đi đến trước mặt tôi: ”Con viết xong rồi. Một tờ giấy kiểm tra nhỏ, bố mẹ cần ký tên."

Tôi nhìn vào 100 điểm sáng chói trên đó và nói: ”Một trăm điểm? Lợi hại như vậy a, Tiểu Dương."

Từ Như Đồ đang chơi game bên cạnh chợt khựng lại.

Hai cô bé ngồi cạnh tôi cũng khựng lại.

"Bài kiểm tra nhỏ cần ký tên sao?"

"Hình như là không cần đâu."

"Được rồi Hạ Nhất Dương, cậu chính là vừa mới thi được một trăm điểm, muốn cô khen ngợi đúng không?"

Hạ Nhất Dương lập tức rút lại bài kiểm tra nhàu nát: ”Tôi, tôi không có!”

“Không sao đâu, Tiểu Dương chính là rất lợi hại.”Tôi đã tập mãi thành thói quen với cảnh tượng này, sờ đầu Hạ Nhất Dương, ”Lại đây cùng nhau xem phim đi.”

Hạ Nhất Dương lập tức ngừng nói, ngoan ngoãn dời chiếc ghế nhỏ đến ngồi cạnh tôi.

Từ Như Đồ vừa lúc lại đánh xong một ván, nhìn dữ liệu hoa lệ bay ra, tôi hoàn toàn bị thuyết phục: ”Thỏ con, trong kỳ nghỉ hè giúp cô đánh Vương giả thì sao, cô sẽ trả tiền theo hạng sao."

“Được, nhưng con không cần tiền, “Từ Như Đồ nói, “Tôi cũng có thể mang cô cô chơi.”

“Tiểu Niểu và con cũng có thể chơi với cô cô nha.”Lâm Miểu Miểu ôm chặt cánh tay tôi, “Cô ơi, bài kiểm tra lần này của con cũng được một trăm điểm.”

“Cả nhà chúng ta đều là học bá nhỏ”tôi tập mãi thành thói quen, vỗ nhẹ vào đầu từng đứa trẻ, ”đều rất giỏi.”

“Chỉ có con không được 100 điểm,“ Trang Du cuối cùng cũng làm xong bài tập, ủ rũ cúi đầu đi tới, ngữ khí tràn đầy ủy khuất, ”Cô ơi, cô sẽ không nghĩ là con ngu ngốc đấy chứ?”

“Sẽ không đâu,“ tôi an ủi nó, ”Cô giáo đã khen con thông minh ở buổi họp phụ huynh lần trước đó, điểm số không quan trọng đến như thế đâu.”

Năm đứa trẻ tập thể im lặng trong năm giây.


“Cô cô, tuần sau sẽ có họp phụ huynh,“ Tống Khuyết lay động ống tay áo tôi, ”Cô định ngồi vị trí của ai nha?”

Năm cặp mắt chợt đồng loạt nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi suy nghĩ vài giây, trực tiếp đẩy vấn đề trở lại: “Mấy đứa quyết định đi."

Hầu hết các bậc cha mẹ đều sẽ thiên vị một đứa con, nhưng tôi thì khác.

Tôi đối xử với mấy đứa như nhau - xét cho cùng, với tư cách là một người cô, tôi thậm chí còn không thể nhận ra khuôn mặt của mấy đứa nhỏ, vì vậy tôi không thể thực hiện kỹ thuật thiên vị này.

Nếu có vấn đề gì tôi không thể giải quyết được, vậy liền để đám trẻ tự giải quyết.

Người trưởng thành thật sự là rất lười biếng.

“Đã như vậy rồi,” không có ai lên tiếng, Trang Du nhìn quanh một vòng, cẩn thận mở miệng: “Quả nhiên, chúng ta vẫn phải dùng biện pháp đó.”

“Tớ không đồng ý,“ Tống Khuyết vốn luôn an tĩnh phản ứng quyết liệt, “Không thể.”

"Tớ cũng không đồng ý!” Hạ Nhất Dương gấp đến độ đứng lên, “Tớ không muốn chơi kéo, búa, bao!"

"Kéo, búa, bao, hai người các cậu hình như chưa từng thắng.”Lâm Miểu Miểu đột nhiên ý thức được, nhưng giây tiếp theo giọng điệu liền thay đổi, “Vậy thì dùng cái này đi!"

“Điều đó không công bằng!"

“Kéo, búa, bao là công bằng nhất, chỗ nào không công bằng chứ!"

Thấy đám nhỏ sắp cãi nhau, tôi kịp thời trấn tĩnh chúng: “Như vậy đi, chúng ta rút thăm đi.”

“Cô cô nói rút thăm, vậy chúng ta hãy rút thăm đi,” Từ Như Đồ nãy giờ không nói gì mở miệng: “Tớ không có ý kiến.”

"Tớ cũng không có ý kiến, tớ sẽ nghe lời cô cô."

"Tớ cũng nghe lời cô cô."

Năm đứa nhỏ ngoan ngoãn đứng trước mặt tôi, mặc dù tôi không thể nhận ra chúng là ai nhưng điều đó không ngăn tôi cảm thấy xúc động lần nữa - chúng thật dễ thương a.

Thật sự không biết đại ca tìm được mấy đứa nhỏ ở đâu, mấy đứa nhỏ đáng yêu như vậy, họp phụ huynh còn không quyết định được ngồi ghế của ai, thật sự có phụ huynh nào nỡ bỏ rơi chúng sao?

Vừa nghĩ như vậy, tôi vừa xoa đầu từng đứa một, cuối cùng tôi tự mình đi ra ngoài và gọi điện cho chủ nhiệm lớp.

Trên đời này thứ tôi không thiếu nhất chính là khả năng kiếm tiền.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận