Thời gian trôi qua rất nhanh, mới chớp mắt mà đã đến ngày sinh nhật của Minh Đức.
Nó đã ở một nhà hàng 5 sao bậc nhất của Sài Thành, khách khứa toàn là những người có máu mặt, chủ yếu là đối tác của ông Minh với bà Lan.
Tôi chuẩn bị cả tiếng đồng hồ, mặc bộ nào cũng chẳng thấy ưng mắt.
Tôi sợ mình không xứng với nó, làm mất mặt nó.
Tôi chọn một chiếc đầm đắt tiền nhất, nó được làm bằng vải nhung rất mềm mịn, phối với một chiếc túi xách và đôi giày cao gót đen, trông cũng không tệ.
Con Mi makeup cho tôi, nó cứ càm ràm tôi về vấn đề phận là con gái mà lại không biết làm đẹp cho bản thân, suốt ngày cứ xuề xòa như thế thì ma nó thèm.
Tôi thấy nó nói không sai, tôi thân là nữ nhi mà không biết gì, thua cả thằng con trai.
Loay hoay một hồi thì đã xong, con Mi và con Hân ngắm tôi một lượt rồi tấm tắc khen.
" Vịt hóa thiên nga là đây.
"
Tôi cười cười thẹn thùng, hai đứa nó lấy cho tôi cái gương để soi.
Nhìn mình trong gương tôi không tin đó là tôi, rất khác so với bình thường.
Người ta nói không sai bao giờ " makeup nợ các cánh mày râu một lời xin lỗi rất sâu sắc ".
Tôi ngây ngất ngắm nghía bản thân mình, chưa bao giờ mà tôi lộng lẫy như lúc này.
" Sao sao, thấy tài năng makeup của tao chưa ?"
" Được của nó.
"
Cả ba chúng tôi cười sảng khoái, đúng lúc bốn đứa nhóc vừa mới đến, nghe thấy tiếng cười của chúng tôi, An đã hóng hớt.
" Có gì vui thế ? Kể bọn em nghe với.
"
Nghe tiếng của An tôi quay lại, cả đám thấy tôi thì bất ngờ.
Chúng nó trố mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới lên trên, làm như tôi là tội phạm vậy.
Thiên dụi dụi mắt hỏi.
" Đây là cô Linh hả mấy mày ?"
" Tao đang định hỏi mày đấy.
"
Hữu Anh khoác vai Thiên tỏ vẻ đồng tình, tôi ném cái gối về phía bọn chúng, hậm hực quát.
" Không lẽ là ai nữa.
"
" Chòi sao nay cô đẹp vậy, lột xác một cách ngoạn mục luôn ấy.
"
" Bộ hồi giờ cô xấu lắm à ?"
" Nói ra hơi mất lòng nhưng đấy là sự thật ạ.
"
Tôi tức sùng sục, bọn nó thì cười lăn lộn.
Tại sao bọn chúng không bao giờ để tôi hãnh diện một tí nào hết vậy ? Đúng là đồ con nít quỷ, chỗ nào cũng nói được.
" Thôi đừng chọc cô nữa.
"
Ân lên tiếng cắt ngang bọn nó, tôi thiết nghĩ Ân như một vị anh hùng vậy, luôn ra tay giải cưới người khác bất cứ lúc nào.
Tôi thầm cảm ơn Ân, chuẩn bị đồ đạc rồi chuẩn bị lên xe, đi ké với tụi nó vừa sướng vừa phải tốn tiền taxi, tôi cầm hộp quà đưa cho Ân, nó mở cốp ra rồi để vào, thấy những túi đồ nằm ngổn ngang trên xe tôi đoán chắc đây là quà của bọn chúng.
Tự nhiên tôi thấy xấu hổ với món quà của mình, ai cũng đi quà to quà xịn, chỉ có mình là tặng một chiếc khăn tầm thường.
" Này cô nghĩ gì thế, lên xe thôi.
"
Thiên vỗ vai tôi khiến tôi hơi giật mình, tôi ậm ừ rồi đi lên xe, trong lòng lại xuất hiện thêm một nỗi lo lắng- sợ quà của mình không vừa ý của nó.
Đi chưa đầy nửa tiếng đã đến nơi, tôi phải trầm trồ trước vẻ tráng lệ của nhà hàng.
Tôi bơ vơ đứng đợi bốn đứa kia gửi xe, quay qua quay lại bắt gặp ngay bà Lan cứ lấp ló ở bên ngoài, tôi đi đến bên bà thắc mắc hỏi.
" Sao cô không vào mà lại vô đây ?"
Bà Lan cứ ấp a ấp úng, tôi nhìn thoáng qua liền nhận ra, tôi giữ hai vai của bà, bắt bà đối diện với ánh mắt kiên định của tôi, hỏi chắc chắn.
" Có phải cô sợ Đức không nhận cô không ?"
" Cô....cô..."
" Cô cứ theo cháu vào trong, không phải sợ gì cả.
"
Nói rồi tôi nắm tay bà Lan dắt bà ấy theo tôi vào mặc kệ bà cứ giãy giụa không chịu, Đức đến bên ngoài tiếp khách, thấy tôi và bà Lan thì không khỏi bất ngờ.
Bà Lan đi đến trước mặt Minh Đức, run run đưa nó món quà mà bà đã chuẩn bị, Minh Đức nhìn món quà mà nét mặt tỏ vẻ khó chịu, nó định quay lưng bước đi thì bị tôi chắn ngang, tôi trừng mắt với nó rồi liếc xuống món quà của bà Lan, hàm ý bắt nó phải nhận.
Nó đắn đo một chút rồi miễn cưỡng nhận lấy, bà Lan thấy thế thì rất vui, ông Minh từ bên ngoài thấy bà thì niềm nở dẫn bà vô trong, đợi cho hai người đi một đoạn rồi tôi mới cất tiếng.
" Em không được như thế, dù gì thì đó cũng là mẹ của em đấy.
"
" Từ lâu em đã không coi bà ấy là mẹ rồi.
"
" Em đừng để chị phải cáu lên.
"
Tôi quát lên trong giận dữ, Minh Đức định nói lại từ thì bốn đứa nhóc đi đến, nhận ra được bầu không khí không được bình thường, An nhìn nét mặt của từng người rồi hỏi.
" Sao vậy ? Cãi nhau à ?"
Tôi né tránh không trả lời, Đức cũng nín thinh.
Ân thấy tình hình căng như sợi dây đàn thì liền đổi chủ đề.
" Thôi, đi vô trong.
"
" Khoan đã, quà của tao đâu ?"
" Quên rồi.
"
" Quên rồi thì mời về, có làm thì mới có ăn, có quà thì mới được vào.
"
Cả bốn đứa lườm nguýt trách móc Minh Đức rồi đưa quà từ đằng sau ra ném về phía nó.
" Này thằng chó, bạn với chả bè.
"
Minh Đức cười tươi khi nhận được quà rồi mời chúng tôi vào trong, được ngồi hẳn bàn vip.
Bữa tiệc đã bắt đầu, các món khai vị được mang lên, Hữu Anh nhanh nhảu gắp đũa đầu tiên, ai cũng buồn cười vì sự ham ăn của nó.
Thiên, An và Ân dù muốn ăn lắm nhưng vẫn phải cố gắng không để mất liêm sỉ.
Đức thì bận tiếp khách nên không thể chơi với chúng tôi được, mấy món ăn mới đặt lên chưa được vài giây thì lũ nhóc đã chén sạch sành sanh.
Tôi phải khâm phục trước tốc độ ăn của bọn chúng.
Đùa giỡn ăn uống no nê thì cũng đã tới phần cắt bánh sinh nhật.
Tất cả chúng tôi ai cũng hồi hộp mong đợi.
Chiếc bánh từ từ được đem ra, tôi không tự chủ được mà phải thốt lên trầm trồ.
" Woa đây là lần đầu cô thấy đấy, đẹp quá đi mất.
"
Bốn đứa nhóc chưa gì đã chép miệng thèm thuồng, Hữu Anh nhìn Đức từ từ bước lên khán đài mà bực tức hối thúc.
" Đi nhanh đi màu mè quá.
Nhanh cho người ta còn ăn nữa chứ.
"
Nghe nó nói mà tôi với ba đứa kia cười ngây ngất.
Bánh kem rất đẹp, nó được làm bằng hai tầng, to gần bằng cái bàn tiệc luôn chứ đùa, đúng là nhà giàu thì cái gì cũng phải xịn xò.
Tôi say mê nhìn cái bánh kem và nhìn luôn chủ nhân của nó.
Minh Đức đang từ từ đi lên khán đài, lịch sự cuối đầu chào với toàn thể quan khách.
Nó thử mic rồi phát biểu.
" Chào mừng mọi người đã có mặt tại buổi tiệc ngày hôm nay, cảm ơn mọi người đã dành chút thời gian quý báu để đến đây chung vui với tôi.
Trước khi đến màn cắt bánh kem quan trọng nhất thì tôi có đôi lời phát biểu.
"
Tất cả khách khứa đều im lặng chăm chú lắng nghe, nó lặng đi một lát rồi tiếp tục nói.
" Trước đây tôi là một con người rất hướng nội, không thích tiếp xúc với thế giới bên ngoài, chưa kể tôi còn quậy phá.
Lên trường thì chọc bạn chọc bè, về nhà thì cãi lời cha mẹ.
Nhưng sau khi tôi gặp được một người thì mọi chuyện đã thay đổi, người ấy dạy tôi cách hòa đồng với mọi người, người ấy dạy tôi cách biết yêu thương, biết mở lòng để đón nhận những điều tốt đẹp.
Và cũng nhờ người ấy tôi mới hiểu được sống trên đời là như thế nào và cuộc đời sẽ thiếu vắng ra sao nếu không có người ấy.
Tôi nghĩ rằng thiên sứ chắc chắn đã đưa người ấy xuống đây để bảo vệ tôi, dẫn dắt tôi đi theo ánh sáng của hạnh phúc...."
Nói đến đây bỗng nhiên nó ngưng lại, ánh mắt di chuyển về phía tôi.
Tất cả mọi người ai cũng nhìn theo ánh mắt của nó.
Rồi Minh Đức tiến về phía tôi, trên tay là một bó hoa hồng đỏ rực, tôi bất ngờ đứng dậy, thấy nó đã đứng trước mặt mình.
Minh Đức cười rồi lấy từ trong túi áo ra một hộp gì đó rất đẹp.
Nó đột nhiên quỳ xuống làm tôi hoảng hốt, nó nhìn tôi rồi mở chiếc hộp nhỏ xinh kia để lộ một chiếc nhẫn đính kim cương lấp la lấp lánh.
Tôi há hốc mồm kinh ngạc, đám nhóc thì hò reo hú hét.
Nó ngẩng lên, bốn mắt giao nhau, tôi thấy được dáng vẻ của tôi trong mắt nó và hình như trong đôi mắt ấy chỉ có mỗi một mình tôi mà thôi.
Trong không gian lãng mạn của buổi tiệc, ai nấy đều im lặng nghe Minh Đức nói.
" Chị chính là người mà thiên sứ ban xuống cho em, từ lần đầu gặp chị em đã biết trái tim nhỏ bé này đã bị chị cướp mất.
Chị có đồng ý cứu nước cứu dân, giúp dân trừ bạo, tăng thêm dân số không ?"
Tôi không kiềm chế được, nước mắt cứ tuôn rơi.
Đây là những giọt nước mắt của hạnh phúc, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hai mươi mấy nồi bánh chưng của tôi, tôi cứ nghĩ rằng mình có chết cũng chả ai thèm hốt nhưng tôi đã sai rồi.
Giờ đây số phận đã mỉm cười với người con gái này, nó nắm lấy bàn tay tôi, hôn dịu dàng lên mu bàn tay rồi phát ngôn ra câu nói cho dù đến mãi sau này tôi cũng không thể nào quên được.
Minh Đức nở một nụ cười tươi nhất rồi nói.
" Chị có đồng ý trở thành mẹ của con em không ?".