Nếu nói Ngư Tuyết hóa thành hình người cùng Tần Liễu thực lực tương đương nhau, tỷ lệ sống chỉ có khoảng một hai phần, nhưng khi Ngư Tuyết biến thành thần khí cộng thêm Tần Liễu thì tuyệt đối không phải đơn giản như vậy, ít nhất cũng phải được ba hoặc bốn phần.
Kiếm quyết Ngư Tuyết muội muội truyền gấp cho Tần Liễu cũng không phải đơn giản, có lẽ Tần Liễu không biết, nhưng Ngư Tuyết hiểu được, đó là kiếm quyết khống chế Ngư Tuyết kiếm này, khống chế Ngư Tuyết kiếm không phải tương đương việc khống chế Ngư Tuyết muội muội sao? Ngư Tuyết muội muội đã đem chính mình bán cho Tần Liễu, có thể nói Tần đại tiểu thư đã nắm được điểm yếu của Ngư Tuyết.
Tuy rằng Bách Lý Thần từng lấy máu cho Ngư Tuyết kiếm nhận chủ, nhưng kiếm pháp chân chính khống chế Ngư Tuyết kiếm cũng chưa kịp nói, lúc ấy mỗi ngày đều cùng Thú Ca gây chuyện nên quên, huống chi Bách Lý Thần cũng không đề cập, vì thế nên Ngư Tuyết muội muội liền đem việc này quăng ra sau đầu.
Hơn nữa Bách Lý Thần cũng không đem Ngư Tuyết xem là kiếm, Ngư Tuyết theo bản năng nhanh chóng quên đi chính mình là kiếm linh.
Nay cũng quá có lợi cho Tần Liễu.
Điều này đại khái coi như là báo ứng của Ngư Tuyết muội muội đi, ai nói nàng lúc trước đi cắt quần áo người ta đây?
Tần Liễu giống như nghe được lời nói thê lương mà máy móc từ sâu trong nội tâm phát ra, "Tên gọi: Ngư Tuyết!" khác với thanh âm thanh thúy của muội muội, mà là thanh âm xa xưa lại trầm thấp, không giống cô gái ngây thơ mà giống cô gái lạnh lùng.
Nhưng chỉ như vậy trong nháy mắt, sau đó liền nghe được thanh âm bình thường của loli, "Liễu, đánh vào bảy tấc của nó!" chính là cái gọi đánh rắn phải đánh giập đầu, Cự Mãng này nói chung cũng là một loại rắn, nơi đó là uy hiếp.
Tần Liễu gật gật đầu, một hơi đem Ngư Tuyết kiếm ném ra ngoài, sau đó dùng phương pháp được dạy để khống chế thân kiếm.
Tần đại tiểu thư thực lực thấp kém, tự nhiên không thể lại gần Cự Mãng, nếu không chỉ cần một cái quất đuôi của nó cũng có thể đánh chết nàng.
Nếu nói Cự Mãng này da dày thịt béo, linh khí căn bản không mảy may gây thương tổn cho nó, nhưng thần khí thì khác, cắt thân mình Cự Mãng tựa như đang nhẹ nhàng cắt giấy, đáng tiếc tuy rằng Tần đại tiểu thư cũng biết điểm yếu bảy tấc, Cự Mãng cũng không phải đồ ngốc không biết di chuyển, nhắm ngay bảy tấc của nó cũng không dễ dàng, lệch một cái liền không còn chính xác.
Máu nhiễm đỏ thân Ngư Tuyết kiếm, đồng dạng cũng kích thích Cự Mãng kia không nhẹ, rõ ràng vừa mới bị mình uy hiếp, sao bây giờ chính mình bị đổ máu?
Dưới sự kích thích của cảm giác đau đớn, mắt Cự Mãng màu đen nhanh chóng chuyển đỏ, há mồm hướng Tần Liễu mà táp tới.
Về phần thanh kiếm kia thiếu Tần Liễu khống chế, nó có thể tự mình hành động sao?!
Đáng tiếc Cự Mãng không biết, Ngư Tuyết không phải kiếm bình thường, cho dù thiếu Tần Liễu thì nó vẫn có thể nhảy nhót như cũ, chỉ là không có linh khí của chủ nhân tiếp tế nên thiếu khuyết uy lực.
Ngư Tuyết làm sao có khả năng nhìn Tần Liễu gặp nạn? Đáp án đương nhiên là không có khả năng!
Tốc độ Cự Mãng nhanh nhưng Ngư Tuyết còn nhanh hơn, ngay lúc Tần Liễu cách miệng rắn chỉ còn khoảng cách một người, Ngư Tuyết kịp thời chống ngay miệng Cự Mãng, mũi kiếm chống trong miệng Cự Mãng như cái cột nhà, giống như cây gậy trúc, gắt gao chống mở miệng Cự Mãng, để cho nó không thể cắn được Tần đại tiểu thư.
Cự Mãng không nghĩ tới bị một cây kiếm chặn ngang, phun thì phun không ra, nuốt lại nuốt không xuống, miệng máu tươi đầm đìa, đau đến nỗi nó không chịu được mà đánh thẳng vào động dung nham phía trước, đá vụn bay loạn.
Tần Liễu dù sao cũng là người, không phải kiếm, lui người đến góc tường.
Miệng Cự Mãng giống như người bị hóc xương cá, vừa đau vừa khổ, muốn rút nó ra nhưng rắn làm sao có tay, chỉ có thể dựa vào đau đón trên thân thể để phát tiết sự không thoải mái trong miệng.
Cho dù một cái quất đuôi của nó có thể giết chết Tần Liễu, nay nó cũng không thể làm như vậy, nếu không thì ai rút thanh kiếm cho nó bây giờ?
Cự Mãng cũng không ngốc, thật ra làm yêu thú sống nhiều năm như vậy nó cũng có chút có linh tính.
Ngư Tuyết muội muội coi như là trong cái khó ló cái khôn, nếu không thì Tần Liễu liền thảm.
Bị ép buộc đến kiệt sức, Cự Mãng ngã thật mạnh trên mặt đất, không còn khí phách cùng uy hiếp như vừa rồi, nhưng hai mắt vẫn nhìn chằm chằm Tần Liễu, dường như đang lo lắng cái gì đó.
"Ngư Tuyết ---" Tần Liễu nhìn Ngư Tuyết kiếm đứng trong miệng Cự Mãng, thân kiếm đã sớm bị máu tươi bao trùm, không biết vì sao trong lòng nàng cảm thấy rất khó chịu, thật không thoải mái, cảm giác giống như bị nhéo.
Cự Mãng thấy bộ dáng do dự của Tần Liễu, híp mắt, dường như có chút không cam lòng, nhưng lại không thể ngại nữa.
Thật ra thời điểm Ngư Tuyết kiếm bị máu tươi bao trùm kia, Ngư Tuyết cùng Cự Mãng liền có năng lực liên hệ với nhau.
.
Truyện Truyện Teen
Mà nay đúng là Ngư Tuyết muội muội đang hướng dẫn Cự Mãng 'Bỏ ác theo thiện', 'Buông bỏ đồ đao'.
"Này con sâu đen to lớn kia, ngươi thả chúng ta ra và nói cho chúng ta biết ra ngoài đi như thế nào, ta sẽ cho Liễu nhổ ta ra" Ngư Tuyết muội muội vẫn rất thông minh, học được cách nắm lấy cơ hội nói điều kiện, đây là đúng.
"Hừ!" ngươi mới là con sâu đen to lớn, cả nhà ngươi là con sâu đen to lớn! Mũi Cự Mãng phát ra tiếng phì phì.
"Chẳng lẽ ngươi muốn cả đời không ngậm miệng được? Được rồi, ta thì không sao cả, dù sao ta cũng không phải người, chúng ta nhìn xem!" Ngư Tuyết muội muội gặp Cự Mãng không phản ứng cũng nóng nảy, nó thì không sao cả nhưng Tần Liễu thì có a, không ăn không uống nàng sẽ đói chết a!
Cự Mãng nhìn nhìn Tần Liễu, hiển nhiên đối với lời nói của Ngư Tuyết thì nó không thể nào tin được, nhưng nó cũng không dám cược.
Chẳng lẽ ngươi để cho nó sống cả đời mà miệng bị cắm cây tăm sao?
"Thật sao? Ngươi không gạt ta?" thanh âm của Cự Mãng là thanh âm của thiếu niên, nhìn nó trưởng thành cao lớn thô kệch thì ra là chỉ mới thành niên.
"Ta thề!" Ngư Tuyết không ngốc, "Nhưng mà, nếu như ngươi tiếp tục tấn công chúng ta thì làm sao bây giờ?".
"Hừ, ta mới không ti bỉ giống loại sinh vật hình người này".
"Được.
Vậy ngươi nói cho ta biết, chúng ta đi ra ngoài như thế nào?" trong lòng Ngư Tuyết vui vẻ, vội vàng hỏi.
"Nhìn thấy trên vách đá có tảng đá phát ra ánh sáng màu hồng không, chỉ cần lấy tay đẩy nó về phía bên phải thì có thể đi ra ngoài".
Con cá cùng con rắn này nói chuyện với nhau bằng ý thức cho nên Tần Liễu cũng không biết tình hình, thấy Cự Mãng nằm bất động trên mặt đất, trong lòng lo lắng Ngư Tuyết, thật cẩn thận đi qua.
Mới đi không được vài bước chợt nghe được Ngư Tuyết truyền âm, tuy rằng thật không thể tin được, nhưng Tần Liễu cũng không cảm thấy thiếu Ngư Tuyết thì mình có thể đi, huống hồ nếu thực sự bỏ qua Ngư Tuyết bé nhỏ này, cả đời nàng sẽ bất an.
Đưa tay đặt trên đầu Cự Mãng, cảm giác thật lạnh lẽo, nhìn nó quả nhiên không tấn công mình, chỉ thản nhiên liếc mắt một cái, sau đó liền nhắm hai mắt lại, bộ dáng giống như thật khinh thường.
Yêu thú này quá lạnh lùng ---.
Tần Liễu tượng trưng sờ sờ cái trán nó nói, "Hiện tại ta liền rút thanh kiếm ra, ngươi ráng chịu đựng, cũng không nên cắn xuống, nếu không thì phải rút ra thêm một lần nữa".
Cự Mãng đối với Tần Liễu lấy tâm tiểu nhân mà đo lòng quân tử chỉ cười nhạt, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi giống nhau sao?
Hừ, đi mau đi mau, đừng tiếp tục quấy rầy ta thanh tu!
Tần Liễu cũng không dám chần chừ, trực tiếp dùng kiếm quyết, Ngư Tuyết từ trong miệng Cự Mãng bay ra, về tới trong tay Tần Liễu.
Miệng Cự Mãng hà một hơi thiếu chút nữa xông chết Tần Liễu, sau đó liền quay về trong động lúc nó xuất hiện, biến mất không thấy.
Ngư Tuyết đem lời nói của Cự Mãng lặp lại một lần cho Tần đại tiểu thư, sau đó không một tiếng động dưới cái nhìn chăn chú của Tần đại tiểu thư, ngoan ngoãn biến thành tọa kỵ chở Tần Liễu bay lên.
(Tọa kỵ: thú cưỡi)
Aiz, Ngư Tuyết muội muội a, ngươi hiện tại như nô bộc của bạn học Tần, tương lai làm sao bây giờ nha?!
Không thể không nói, Tần Liễu cùng Ngư Tuyết có vận may rất tốt, gặp loại yêu thú này mà không chết, coi như là kỳ tích.
Nhưng, vận may của Tần Liễu quả thật rất tốt, còn Ngư Tuyết thì sao, vậy nói không chừng....