Có Con Chó Nhỏ Tên Du Hoan Hoan

Vào mùa hè năm trước, tôi bất hạnh bị viêm ruột thừa rồi nằm viện.

Nói ra thì mất hết cả mặt mũi, đơn giản là vì tôi thi được vào trường F,
cho nên cả cha mẹ và tôi đều kích động hưng phấn tột độ, lần đầu tiên đi ăn thịt chó. Vì đã móc tiền ra thì phải ăn cho đủ vốn, vì vậy tôi cố
gắng nhét hết vào bụng.

Trên đường về nhà tôi vẫn còn đắc ý nhảy thêm 2 lần, rốt cuộc thì bị trời đánh.

Phải bất đắc dĩ nằm trong bệnh viện suốt 2 tuần lễ, rốt cuộc lại quên mất phải vào trường trình diện.

Như vậy, chẳng những tôi phải học lại một lớp, mà còn như mấy đứa học sinh
chuyển trường vậy, vào một cái lớp không quen biết ai. Buồn bực không
thèm nghĩ đến, đến ngày tựu trường, rốt cuộc vẫn bị ba mẹ bắt trói đem
đi.

Chủ nhiệm là người không tệ, nghe nói là sinh viên tốt nghiệp khoa Triết
học của trường nào đó, nhưng lại chạy đến cái trường trung học nho nhỏ
này làm giáo viên Ngữ văn, có ý nghĩa.

Ông ta dẫn tôi đi xuyên qua hành lang, vừa bị gió thổi vù vù, vừa phải giẫm lên sàn nhà bằng gỗ cứ kêu “kẹt, kẹt”, cuối cùng cũng đến lớp 8 trên
cao nhất.

Chạy vào tự giới thiệu mình,tôi vốn không phải là đứa bé sợ người lạ, tiện thể quét nhìn cả lớp một lần luôn.

Nhìn thấy bên dưới toàn là màu đen, trong lòng tôi mừng thầm, hô hô, sau khi đi huấn luyện quân sự xong tất cả đều là bao công. Tôi ở bệnh viện cũng không phải là vô ích, hôm nay đúng là “điểm trắng giữa nền đen”, bỗng
chốc tôi cảm thấy mình thật là xinh đẹp.

Khoan … Khoan đã, cái đốm trắng lóe sáng kia là cái gì thế ….

A a a a ~~ thật là chói mắt!!!

Tôi nghiêng mặt nhìn về phía nam sinh ngồi ở bên phải bàn đầu tiên.

Ông trời!!! Sao ông lại không công bằng như vậy chứ?!!!! Sao lại tạo ra cái thứ sinh vật như thế chứ?!

Chẳng lẽ một tháng huấn luyện quân sự là giả sao? Tại sao? Tại sao da của vị
lão huynh này lại trắng như vậy, hic, phải gọi là trắng nõn nà luôn. So
với cậu ta, cái loại trắng như tôi chỉ có thể gọi là trắng bạch!!!

Hơn nữa, không riêng gì làn da trắng noãn siêu cấp, ngay cả gương mặt cũng
đẹp hơn cả chữ “đẹp”, đúng là … Là thiếu niên xinh đẹp hơn hoa a !!!!!

Thấy tôi ngẩn người, chủ nhiệm lớp thúc tôi một cái. Tôi phục hồi tinh thần
lại, cảm thấy tự xấu hổ vì bản thân mê trai của mình.

Giọng nói nhè nhẹ, tôi dùng giọng nói nhu hòa nhất từ khi sinh ra để nói: Chào mọi người, tôi tên là Du Hoan Hoan.

“Du Hoan Hoan? Cậu ta là Du Hoan Hoan?”

“Ha ha, Hoan Hoan?”

Chờ … chờ đã, đã xảy ra chuyện gì? Tôi đã bỏ lỡ chuyện gì sao?

Vì sao mọi người đều cười như sắp chết vậy? Tên của tôi chẳng lẽ buồn cười vậy ư? Tôi sống suốt 16 năm cũng chưa từng thấy phản ứng như vậy.

Rốt cục, người ngồi cùng bàn với sinh vật màu trắng, à nhầm, vị nam sinh
ngồi cùng bàn với bàn mỹ nam trắng noãn bật lên một tiếng cười kinh trời động đất.

“Ha ha ha ha ha ha ha, trời ạ, cậu ta … cậu ta và con cún nhà Nhược Thần … cùng tên !!!!”

Tất cả hoàn toàn yên lặng lại, sau đó, từ một góc ngỏ ngách nào đó phát ra
một tiếng cười nho nhỏ, cuối cùng là tiếng cười vang trời không thể ức
chế. Tôi ngơ ngác quay đầu lại, phát hiện chủ nhiệm lớp cũng đang cười
trộm.

Đây … đây chẳng lẽ là mở màn của cuộc sống trung học xinh đẹp sao? Không được!!!! Tôi thầm kêu thảm thiết trong lòng.

Đúng là trời ghét hồng nhan, tai họa bất ngờ. Cái tên Thần Thần gì đó kia, tôi muốn làm thịt cậu!!!!

Theo bản năng nhìn về tên đầu sỏ gây nên kia, tôi kinh ngạc phát hiện, thì
ra mỹ nam trắng noãn không có cười. Trong lòng tôi cảm kích đến nỗi muốn khóc lên, xem ra trên thế gian này vẫn còn người tốt, hơn nữa, lương
tâm không hề liên quan đến vẻ bề ngoài a ~

Chúa ơi, người đúng là nhân từ, nhưng mà … sao ánh mắt cậu ta lại lòe lòe
sáng lên như thế? A, nhất định là cậu ta đang đồng tình với cô gái đáng
thương như mình đây mà…

Nghĩ như vậy, tôi quay đầu lại nhìn chủ nhiệm, nhưng ông ta lại nói một câu
làm cho tôi hoàn toàn rơi vào hố sâu tuyệt vọng – -

“Du. . Hoan Hoan, em ngồi ở … đằng sau Nhược Thần đi … là người có nước da trắng mà em nhìn nãy giờ đó …”

Đôi môi toe toét của tôi thoáng chốc trở nên cứng ngắc. Tôi … tôi không có
nghe lầm chứ? Mỹ nam xinh đẹp kia chính là … chính là … A ~ Tôi không
sống nổi mất!!!!

Ta nghiêm trọng đi đến chỗ ngồi, tên con trai ban nãy cười như điên kia
vẫn còn che miệng run rẩy nín cười. Tôi hung hăng trợn mắt với cậu ta
một cái, ai ngờ, tên vô sỉ này càng cười vui vẻ hơn.

Xì ~ coi như là tôi xui xẻo đi.

Nhưng tên Nhược Thần này thoạt nhìn cũng dễ nói chuyện. Vừa rồi cậu ta còn
đứng về phía tôi nữa nha. Hơn nữa, thoạt nhìn cậu ta nho nhã như vậy,
lịch thiệp như vậy, hẳn là người rất lịch sự.

Ngồi phía sau mỹ nam cũng không tệ lắm nha, dù … Dù tôi cùng tên với con cún nhà cậu ta … A a a a a a ~ không được nghĩ đến nữa.

Tôi còn đang suy nghĩ, Nhược Thần đã quay đầu lại, cười “hồn nhiên” với
tôi. Tôi cảm động đến suýt khóc ra, Thần a ~ cậu đối với tôi thật không
tệ, sau này có thể nhìn thấy nụ cười chết người kia mỗi ngày, đúng là


Chính khi tôi đang háo sắc ngắm nhìn cậu ta, vị công tử tao nhã này, dùng một giọng nói dễ nghe cực, nói với tôi – -

“Cún ngoan, tôi là chủ nhân của cậu nha~”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui