Thời kỳ nổi loạn của Mai Mai tiếp nối bằng một mái tóc nhuộn đỏ rực, chị đại phân hiệu cấp 2 trước ngày ra trường vẫn khiến cho toàn trường được được một phen lác mắt. Sau đó, dĩ nhiên chị hân hạnh được mời lên phòng giáo viên uống trà, tâm sự sâu về tương lai về nhân sinh quan giá trị quan suốt hai tiết học liền. Mặc dù ở một xã nhỏ như quê Mai Mai, trường học không có quy định cấm học sinh nhuộm tóc, nhưng một mái tóc đỏ quá mạng như vậy cũng làm cho giáo viên phát hoảng. Khi Mai Mai trở về lớp đã là giờ giải lao, trong lớp chỉ lác đác vài học sinh, trong góc lớp Nguyên đang im lặng ngồi đọc sách. Nhìn ngoan tới mức Mai Mai muốn xoa đầu cậu một cái. Cô lửng thửng ngồi vào chỗ, đá đá chân cậu bạn:
"Đẹp không?"
"Hôm qua mượn tiền mình là để đi làm cái này?" Nguyên quay qua hỏi.
Mai Mai cào cao mái tóc "Ừ, vừa tẩy vừa nhuộm suốt tối qua mới xong đó, khuya mới về nhà ngủ được, mệt quá."
"Sao không gọi mình đi cùng? Về trễ vậy nguy hiểm."
"Ai dám đụng vào mình?"
"Mai!"
"Được rồi, được rồi, sau này về trễ sẽ tìm Nguyên."
Mai Mai rụt cổ lại, con người này im lặng nhìn thật ngoan, mà giận lên thật hung dữ, cô lí nhí:
"Mình ngủ một chút, vào tiết gọi mình dậy nhé." Nói rồi gục mặt xuống bàn nhắm mắt lại.
Một lát sau Nguyên quay qua lần nữa đã thấy người nào đó ngủ ngon lành rồi. Hai tay cô khoanh dưới cằm, khuôn mặt nghiêng qua phía cậu áp lên cuốn sách giáo khoa. Trong ánh nắng chiếu xiên qua khung cửa sổ, mái tóc đỏ lại càng rực rỡ, khuôn mặt tròn làn da trắng, trên má lác đác vài chấm tàn nhang, không khác mấy so với tấm hình của cô hồi mẫu giáo. Gió làm mấy hạt bụi lơ lửng trong không khí rung rinh, làm Nguyên cũng thấy tim mình rung rinh theo rồi.
Ngủ một giấc dậy, Nguyên vẫn không nói với Mai Mai tóc cô đẹp hay không nhưng cuối giờ lại đẩy qua cho cô một bức vẽ nhỏ, một bông hoa hướng dương siêu dễ thương với những cánh hoa không phải màu vàng mà đỏ rực. Khen đẹp trá hình đây chứ đâu, Mai Mai vui vẻ trong âm thầm, người gì tính tình gì như cái hũ nút, khó nuôi quá.
Ông Dần không phản ứng gì với tóc mới của Mai Mai, từ lần lấy phòng Mai Mai cho con riêng, ông luôn cảm thấy có lỗi với con gái. Mẹ Mai Mai chỉ im lặng thở dài, còn bà nội dĩ nhiên không buông tha.
"Mày té vào đống lửa hay gì mà tóc tai thành như vậy, là chị rồi còn không biết đàng hoàng làm gương cho em trai."
Ha ha, Mai Mai cười điên trong lòng. Làm gương gì, mỗi ngày không đánh nó một lần đã là vạn hạnh may mắn rồi. Thằng em trai trên trời rơi xuống này của cô đâu có vừa gì. Dọn về nhà ở mấy tháng cô và nó mỗi tuần không làm cho nhau khó ở một lần thì ăn không ngon, ngủ không yên. Nó quăng hạt ké lên tóc cô, cô trét kẹo cao su lên đầu nó. Nó hắt mực lên áo cô, cô đổ nước lên chăn nó. Nó xì lốp xe cô, thì dép của nó sẽ không cánh mà bay. Phải nói, đúng là một cặp kỳ phùng địch thủ, đấu 300 hiệp cũng không phân thắng bại.
Trước khi Mai Mai vào lớp 10, ông Dần mang về cho cô một chiếc xe đạp mới, nói rằng sắp tới phải đi học xa, sợ chiếc xe đạp cũ chịu không nổi. Trường cấp 3 nằm tận trên thị trấn, cách nhà Mai Mai chín cây số. Bà nội nhìn chiếc xe mấy lần rồi nói cháu trai cũng cần xe mới cái xe kia cũ rồi, mỗi bữa cơm đều lôi ra nói đến khi ông Dần cũng sắm cho Gia Bảo một chiếc xe khác mới thôi. Dù sao, dạo này việc trồng trọt của ông Dần cũng tốt, ông chuyển đổi theo mô hình VietGap, rau bán được giá hơn, bà nội biết vợ chồng ông để dành được kha khá tiền.
Mai Mai không quan tâm đến xe đạp mới hay cũ, cô rầu rĩ vì lên cấp 3 phải mặc áo dài, vừa trắng vừa ôm vào người, tà trước tà sau như vậy thì đánh nhau kiểu gì? Điểm sáng duy nhất của chiếc áo dài này là Nguyên có vẻ rất thích cô mặc nó, hôm đi lấy đồ ở nhà may, khi Mai Mai ngượng ngùng từ phòng thử bước ra cậu đã sững sờ hết mấy phút. Ây gu, chị Mai tự mãn, mình đẹp đến mê muội cả đàn em luôn này.
Để thể hiện sự quan tâm từ phía chị đại, Mai Mai cũng yêu cầu Nguyên đi cắt tóc, thay kiểu tóc gáo dừa từ thời tiểu học bằng kiểu tóc 7/3 Hàn Quốc. Theo lời cô thì, chị Mai đã mặc áo dài rồi thì người đi theo chị Mai cũng không thể để kiểu đầu gáo dừa trẻ con đó nữa. Dự định Mai Mai sẽ đi cắt tóc cùng cậu nhưng trước khai giảng mấy ngày, cô hai lại gọi điện nói ông Dần cho Mai Mai lên nhà mình chơi tới khai giảng rồi đi học luôn, thành ra Mai Mai đành phải để Nguyên đi cắt tóc một mình.
Mặc dù bà nội không thích Mai Mai nhưng cô hai lại rất thích cô, cô hai là con gái lớn của bà nội, cô học giỏi nên học hết cấp 3 thì được học bổng lên tỉnh học cao đẳng sự phạm nhạc rồi sau đó về lại thị trấn làm cô giáo dạy nhạc của trường tiểu học. Đi làm hai năm cô hai lấy chồng là thầy giáo cấp 2, dượng hai dạy Toán, có thể mở lớp dạy thêm, lại có nhà tại thị trấn nên hai vợ chồng dù là giáo viên nhưng đời sống cũng khá thoải mái. Tiền kiếm được đủ trang trải chi phí trong nhà cùng nuôi hai đứa con. Chị họ của Mai Mai lớn hơn cô hai tuổi, còn anh họ lại nhỏ hơn cô ba tuổi, ba chị em khá hợp tính nhau. Thỉnh thoảng vào mùa hè, Mai Mai vẫn thường được cô hai đón lên nhà chơi vài ngày. Lần này đúng dịp sinh nhật chị họ, cô hai biết Mai Mai không hợp với em trai mới nên chỉ âm thầm đón mình Mai Mai lên. Là con gái sao cô hai lại không hiểu tính tình của mẹ mình, nhà anh cô cũng chưa đến nỗi khó khăn quá nhưng bà luôn keo kiệt với đứa cháu gái này, nên mỗi khi có dịp cô lại tìm cách chiều chuộng cháu gái thêm một chút, xem như thay mẹ mình xin lỗi nó.
Mai Mai ở nhà cô họ quẫy tung trời ba ngày, đêm cuối còn kéo anh họ chơi game suốt một đêm, sáng hôm sau vác 2 con mắt gấu trúc cùng đầu tóc đỏ đến trường.
Có một quy định bất thành văn tại trường cấp 3 của thị trấn, đó là tất cả học sinh từ phân hiệu cấp 2 chuyển lên cấp 3 thị trấn sẽ được phân về chung một lớp cuối cùng của khối, lớp 10/4, trộn chung với các học sinh học dở và cá biệt khác thành một lớp hơn ba mươi học sinh. Trần Nguyên vì thành tích nổi bật của mình được đề nghị đặc cách chuyển sang lớp 10/1, nhưng cậu lại từ chối. Vậy nên, Mai Mai lại trở thành bạn cùng bàn với Nguyên, chiếm lấy bàn học thứ tư, bên trái chỗ gần cửa sổ sáng sủa thoáng mát nhất. Trong lớp có phân nửa là bạn học cấp 2 cũ đã biết chị Mai là ai, còn phân nửa còn lại vì cái đầu đỏ rực của Mai Mai cùng phong thái chị đại mà hơi e dè, quyết định án binh bất động từ từ tìm hiểu. Nhà cô hai gần trường, nên khi Mai Mai vào lớp rồi Nguyên vẫn chưa đến. Còn 20 phút nữa mới tới giờ học nên Mai Mai quyết định ngủ một giấc rồi tính. Có lẽ vì chỗ mới, hoặc do bộ áo dài hơi ôm, tóm lại giấc ngủ này Mai Mai ngủ không được ngon, đang chập chờn thì bên cạnh vang lên mấy tiếng xuýt xoa, lẫn trong đó là giọng con gái the thé "trai đẹp, trai đẹp"
Mai Mai bực mình rồi, trai đẹp nào quan trọng bằng giấc ngủ của chị đại, ngẩng đầu lên định dạy dỗ cái đám ồn ào này một chút thì đến lượt Mai Mai bị ấn nút tạm dừng.
Cái người mặc áo sơ mi trắng sơ vin, cặp chân dài, khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt một mí hơi xếch.. kia không phải thằng đệ nhà mình sao? Chỉ đổi kiểu tóc thôi mà sao từ em trai nhỏ trở đã trở nên đầy nam tính thế này. Hóa ra bao nhiêu năm vẻ đẹp trai này đã bị quả đầu gáo dừa phong ấn.
Mai Mai ngáo ngơ rồi rồi. Cho tới khi Nguyên kéo ghế ngồi bên cạnh cô vẫn đang còn hơi lag, sau đó không kiềm được mà thốt lên:
"Nguyên, tự nhiên đẹp trai vậy làm mình muốn rụng trứng rồi."
Nguyên bình tĩnh đặt hộp sữa lên trước mặt Mai Mai, nhét cặp vào ngăn bàn, đưa tay qua búng nhẹ vào trán cô bạn.
"Ngủ tiếp đi, còn mười phút nữa".
Nói vậy nhưng miệng thì lại không kiềm được mà nhếch lên. Nếu để Mai Mai thấy sẽ bĩu môi "nghiện mà còn ngại", ai lén cười đều là con Meo. Tiếc là cô tuyên bố rụng trứng xong thì úp mặt ngủ tiếp rồi.
Nhóm học sinh mới xung quanh đầy tò mò, còn đám học sinh cũ từ phân hiệu cấp 2 thì thở dài trong lòng "trai đẹp mấy cũng là người của chị Mai, nhắm đánh lộn thắng chị rồi hãy thèm muốn."
Vì mái tóc đỏ của mình, cuối giờ học Mai Mai lại được mời lên phòng giáo viên uống trà.
Chủ nhiệm lớp 10/4 tên Quân, chỉ vừa qua bốn mươi tuổi nhưng tóc trên đầu không còn lại mấy cọng, theo lời ông thì đây chính là kết quả của việc nhiều năm liền phải chủ nhiệm lớp chót bảng.
Ông nhấp một ngụm trà, đưa tay vuốt vuốt mấy sợi tóc không tồn tại trên đỉnh đầu rồi bắt đầu kể cho Mai Mai nghe về những chiến tích huy hoàng của mình. Lời ông uyển chuyển, giọng ông hùng hồn, kể chuyện năm kia năm kìa có bao nhiêu học sinh cá biệt, tưởng đã không thể cứu vãn nhưng cuối cùng đã kịp quay đầu là bờ, tu chí học hành, nay có người còn làm cả trên ủy ban. Kể tới khi bình trà chỉ còn lại bã, miệng khô lưỡi đắng ông mới đi đến kết luận:
"Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền. Từ nay đến khi thi đại học còn tới ba năm nữa, thầy tin Mai Mai sẽ trở thành một con người mới, tiến bộ và trưởng thành hơn. Hành trình dài đều bắt đầu từ những bước chân nhỏ. Thành công lớn bắt đầu từ những thay đổi đầu tiên, vậy nên Mai Mai, em nhuộn tóc đen lại đi, trường không cấm nhuộn tóc nhưng màu này chỏi quá."
Mai Mai cười ngoan hiền: "Nhưng em không có tiền nhuộm lại tóc".
Thầy Quân khựng lại, hay ông hiểu nhầm học trò này rồi, chẵng lẽ nó chỉ nhuộm tóc cho vui thôi chứ không phải thành phần cá biệt gì đó. Ông đành xua Mai Mai về lớp rồi gọi điện cho ba cô, ông Dần ngập ngừng trong điện thoại:
"Nếu không nhuộm lại có bị phạt không vậy thầy, nếu được gia đình xin nộp phạt cho cháu."
Thầy giáo cạn lời, phụ huynh này tưởng con mình đang vi phạm luật giao thông chắc.
Thông cảm cho ông Dần, hồi trẻ ông học hết cấp 2 vì học kém nên nghỉ ngang, sau chỉ ở nhà trồng rau, ông không biết lắm về quy định của trường cấp 3, so với thầy giáo chủ nhiệm ông càng sợ cô con gái nổi loạn này hơn. Nếu con gái ông nhất định phải nhuộm tóc đỏ thì ông nộp phạt cho nó nhuộm.
Thầy giáo đành bỏ cuộc với cặp cha con này, thôi muốn tóc đỏ thì tóc đỏ, cái lớp áp chót này thiếu gì thành phần cá biệt, thêm một đứa cũng không chết ai.
Nhưng những tháng ngày sau đó, ông mới biết mình sai rồi, đâu chỉ là tóc đỏ, con nhóc này còn ôm mộng làm trùm trường, một tháng vài lần nhau trước cổng trường, học hết lớp 10 thành tích thì không đâu ra đâu nhưng gom được hơn chục đứa đàn em vào dưới trướng. Càng đau tim hơn, trong đám đàn em đó thế nào lại có cả cậu học sinh xuất sắc của lớp ông, cần mẫn đi theo cầm túi xách giày cho con nhóc. Không nói được tóc đỏ ông bèn tìm Nguyên để khuyên nhủ, gần mực thì thì đen gần đèn thì rạng, ấy vậy mà cậu còn trả lời:
"Em đã nhìn Mai đánh lộn từ nhỏ đến lớn, bạn ấy rất biết chừng, không gây ra chuyện nghiêm trọng đâu, thầy đừng lo."
Kiếp trước ông đã tạo nghiệt gì để kiếp này phải chủ nhiệm cái đám này. Mà còn phải chủ nhiệm thêm hai năm nữa. Ông cảm thấy cứ đà này, mấy cọng tóc còn sót lại trên trán mình cũng không kiên cường thêm được nữa.