Có Còn Rung Động

Lúc Mai Mai tỉnh lại đã là 3 ngày sau, bên cạnh mẹ cô với khuôn mặt hốc hác, 2 mắt thâm quầng. Cô nghe mẹ nói mình không chết là bởi vì cách đó chừng 500 mét có một hộ quây lưới lại nuôi thả cả, cô bị vướng vào lưới rồi khi lũ quét đi qua thì được người ta cứu lên, sau đó ba cô tìm tới, dù thoát chết nhưng cô cũng bị nước tràn vào phổi và gãy 1 chân sốt cao dẫn đến hôn mê kéo dài. Mai Mai cũng không có quá nhiều cảm xúc, cô nghĩ chết khó quá thì sống tiếp vậy.

Mai Mai nằm ở bệnh viện tỉnh 2 tuần, không nhìn thấy ba mình lần nào, mỗi lần ông đến cô đều nhắm mắt ngủ. Về sau vì phải lo cho vườn tược ở nhà nên ông Dần không lên nữa để vợ mình chăm cho con gái cho tới ngày xuất viện. Mai Mai cũng không về nhà mà xin cô hai cho qua thị trấn ở nhờ, trời vẫn còn mưa mà chân cô bị gãy không thể đạp xe đi học. Bà Giao lại đi thêm một chuyến chuyển áo quần và sách vở cho con gái. Lần ở nhờ này của Mai Mai kéo dài cho tới khi cô thi đại học xong, ông Dần ghé qua mấy lần, vừa xin lỗi vừa thuyết phục nhưng Mai Mai cứ ngồi yên như vậy không trả lời cũng không nhìn vào ba mình. Cô hai sau khi biết chuyện xảy ra ở bờ suối thì chỉ biết thở dài, giá lúc đó anh trai mình đủ tỉnh táo để tìm cách cứu cả 2 đứa trẻ cùng một lúc hoặc ít nhất đừng thiên vị đứa nào thì tốt rồi, nhưng trên đời này làm gì có chuyện vì một từ "giá như" mà có thể thay đổi được. Nhiều lần bà khéo léo khuyên cháu gái tha thứ cho ba mình nói ông có nỗi khổ riêng nhưng Mai Mai chỉ nghe rồi cười chứ không hồi đáp gì.

Em trai cũng ghé qua vài lần, nó cứ ngồi bối rối vặn ngón tay, không nhìn cô cũng không nói gì cả, có một lần còn mang theo cho Mai Mai một chiếc gậy ba toong nói là để chị đi lại trong nhà cho tiện. Mai Mai nhìn chiếc gậy mấy lần rồi phì cười, đây là kiểu gậy mấy ông già hay dùng. Dù chân cô đã gần tháo đinh, không còn cần dùng gậy khi di chuyển nữa nhưng cô vẫn nhận lấy, lại rút ra trong cặp ra một gói kẹo dúi vào tay nó. Mai Mai là một người có suy nghĩ rộng rãi, ngày hôm đó ở con suối, cô có thể trách bất cứ ai nhưng sẽ không bao giờ trách đứa em trai này, huống chi, cô cũng không trách ai cả.


Khi thư báo trúng tuyển đại học của Mai Mai được gửi về thì cả nhà lại xáo xào thêm một lần nữa. Thay vì trường đại học của tỉnh Mai Mai đã sửa lại nguyện vọng của mình sang một trường đại học nhỏ tận Hà Nội, cách nhà hơn 1500km. Trong phòng khách nhà cô hai, ông Dần như già đi vài tuổi ngồi bó gối hút thuốc, bà Giao thì rơm rớm nước mắt, đời bà chỉ có một đứa con gái này, nay nó còn đòi đi xa như vậy. Chỉ có Mai Mai là bình tĩnh

"Con chỉ cần tiền đi đường, học phí và tiền sinh hoạt học kỳ đầu tiên thôi, sau đó con sẽ tự lo. Tiền này sau này kiếm được con sẽ trả lại."

"Tiền ba mẹ sẽ cho con học hết đại học, để ba sắp xếp đưa con đi nhập học," Ông Dần thổi ra một ngụm khói rồi nói.

"Không cần, con tự đi được, tiền cũng chỉ cần chừng đó thôi." Mai Mai từ chối.


Ông Dần thở dài, ông biết có nói nữa Mai Mai cũng không nghe. Ông nhờ cô hai mua cho Mai Mai vé máy bay, ít nhất điều ông có thể làm là không để con gái đi xe khách xa như vậy một mình. Bà nội biết nhưng lần này không chửi ông Dần hoang phí tiền bạc nữa, từ sau sự kiện đó, bà không còn nhắc đến chuyện con gái hay con trai này kia.

Mai Mai cũng nói là làm, sau khi nhập học cô bắt đầu đi làm thêm để tích cóp tiền, từ phụ bàn cho đến nhân viên bán hàng ca đêm ở cửa hàng tiện lợi. Hết học kỳ 1 cô chuyển từ ký túc xá ra ở trọ bên ngoài để tiện đi làm thêm, chỉ cần có thể kiếm ra tiền mà không phạm pháp Mai Mai đều nhận làm. Học kỳ này kiếm tiền cho học kỳ sau, cứ vậy cho đến năm 3 đại học thì lọt vào mắt xanh của một nhóm anh chị khóa trên đang start up một công ty truyền thông, trở thành nhân viên Marketing kiêm chân chạy vặt. Vừa làm vừa học như con thiêu thân, tiết kiệm đủ tiền trả cho ba mẹ, còn dư thì để dành. Trong 4 năm học đại học, Mai Mai chưa về nhà một lần nào, cô mua cho mình một chiếc điện thoại thông minh, rồi gửi về cho mẹ mình một cái để bà gọi cho cô khi nào muốn. Mai Mai thấy áy náy với mẹ, cô vì sự yên ổn của lòng mình mà chọn cách bỏ đi xa như vậy, bà ấy vất vả sinh ra cô nhưng cuối cùng cô lại không gần gũi giúp đỡ gì cho bà.

Mai Mai vẫn nhớ đến Nguyên, bộ váy trắng kia cô cất đi chưa mặc đến một lần nào. Trong lòng cô, tình cảm dành cho cậu rất phức tạp, vừa nhớ nhung vừa muốn quên đi nhưng lại không thể nào quên được. Mấy năm trôi qua, rốt cuộc cô cũng mặc kệ lòng mình, nhớ thì nhớ thôi, dù sao cả đời này có lẽ họ sẽ không còn có thể nào gặp gỡ.


Hơn nữa, dù Nguyên có chọn cách rời đi lạnh lùng đến thế nào đi nữa Mai Mai vẫn cảm thấy biết ơn ông trời, hoặc ai đó ở trên cao kia. Cảm ơn vì buổi sáng năm ấy, đã để cho một cậu bé với bước chân khập khiễng, xuyên qua đám cúc quỳ lòa xòa bước vào cuộc đời của cô, mang đến cho cô khoảng thời gian ấm áp và hạnh phúc nhất của cuộc đời mình. Ngôn Tình Nữ Phụ

HẾT PHẦN 1


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận