Không phải tự nhiên mà Mai Mai luôn cảm thấy thật cô đơn, cô bé luôn thích cười thích nói, thích những âm thanh rộn ràng nhưng nhà Mai Mai lại ở giữa lưng chừng đồi. Hàng xóm gần nhất cũng cách cả cây số. Ba mẹ Mai Mai kiếm sống bằng nghề trồng rau ở một xóm nhỏ thưa thớt người trên cao nguyên Lâm Đồng. Nhà Mai Mai cách thị trần gần nhất cũng chín cây số. Mai Mai mỗi ngày đều phải đi bộ hơn hai cây số để tới trường tiểu học gần nhất, nên cuối tuần cô bé ngoài con Meo ra thì một người bạn để chơi cũng không có.
Trước lúc Mai Mai lên lớp bốn, cách nhà cô bé chừng 500m cũng có một hàng xóm là một cặp vợ chồng già. Họ sống trong một căn nhà nhỏ, nhà được dựng theo kiểu nhà sàn của người K'Ho, vách gỗ, mái ngói, có cầu thang gỗ để đi lên nhà. Bên vách trái căn nhà còn có những dây sử quân tử xanh leo lên sắp chạm vào nóc nhà, từng chùm hoa trắng hồng đan xen, xung quanh nhà trồng đầy cây hồng, mỗi cuối năm đều lủng lỉu quả chín. Mai Mai đặc biệt thích căn nhà này, vì sao ư, trong mắt Mai Mai đây chính là một lâu đài nhỏ, cảm tưởng mỗi lần bước lên nhà, giữa những chùm hoa nhỏ đua đưa thì không khác gì công chúa bước vào cung điện cả. Sau khi Mai Mai lên lớp bốn, cặp vợ chồng già cũng dọn đi, nghe nói vào thành phố ở với con trai, Mai Mai cũng không còn được nhân dịp qua mượn chén dĩa giúp mẹ hay qua gọi bà nội về ăn cơm mà "nhập vai" công chúa vào cung nữa.
Căn nhà bỏ trống gần một năm đó cuối cùng lại có người dọn vào ở.
Một nhà ba người, dọn vào ngay trong đêm qua nên không ai biết. Cho đến sáng hôm nay, khi Mai Mai đang chịu phạt và ước ao có người tới giải cứu mình thì cánh cổng gỗ cũ với những thanh gỗ bị con Meo gặm nham nhở đột ngột được đẩy ra, một cái đầu nho nhỏ với mái tóc quả dưa thò ra dưới cành cúc quỳ bị gió thổi nằm sà ra giữa cổng. Trong giây phút ngước mắt lên nhìn đó, trong đầu Mai Mai chỉ có duy nhất một ý nghĩ: "AAAAAA, muốn sờ một cái ghê, trời ơi!"
Đoán chừng, nếu con Meo đang không cắm đầu vào góc nhà thì nó cũng đã dùng tiếng chó để thốt lên câu này. Bởi lẽ, xuất hiện sau cánh cửa là một cậu bé tròn không thua gì Mai Mai, trên người mặc một chiếc áo lông xám dài qua gối, có lẽ là áo của người lớn trong nhà lấy mặc tạm. Gương mặt tròn trắng như trứng gà luộc mới bóc, hai má phúng phính vì lạnh nên hơi ửng đỏ.
Cậu bé vừa bước vào cổng đã đối mặt với ánh mắt "rực lửa" của Mai Mai thì hoảng sợ không dám bước tiếp. Cả hai trân trối nhìn nhau cho đến khi con Meo phát hiện ra người lạ và oăng oảng sủa, Mai Mai đang định đứng dậy chạy ra cổng thì bị tiếng dép lẹt xẹt của bà nội làm cho tắt lửa ngồi thụt lại.
Bà nội vừa đi ra từ bên hông nhà vừa cao giọng:
"Lại sủa gì, lại phá gì, không được cái ích lợi gì."
Hiển nhiên bà cũng không thích con chó chân ngắn không giỏi trông nhà này gì cho lắm. Giữa bao nhiêu con chó to cao khỏe mạnh có thể bắt trộm thì con trai bà vì chiều đứa cháu gái vô tích sự này mà mua về nhà một con chó chỉ có một mẩu như ổ bánh mì cóc.
Ra tới sân thì cục bông xám giữa cổng làm bà giật mình, cao giọng hỏi:
"Con cái nhà ai đây?"
Câu bé bỏ qua tiếng gầm gừ của con Meo quay ra hướng bà nội lễ phép:
"Con chào bà, nhà con vừa mới dọn tới căn nhà sàn ở bên cạnh, sáng nay cần nhóm lửa nhưng ba con lại làm mất hộp quẹt, mẹ con kêu con qua mượn hộp quẹt về mồi lửa đỡ rồi gửi lại liền."
Bà nội lầm bầm: "Nhà ông Lý bán hồi nào nhanh vậy, chắc lời bộn tiền, có con trai nuôi lại có tiền để dành dưỡng già, thật thích." Lại quay ra Mai Mai, "Ra bếp lấy hộp quẹt cho người ta mượn, nhanh."
Cuối cùng cũng nhận được quyết định ân xá, Mai Mai toét miệng cười lập tức đứng vọt dậy, bàn chân bởi vì ngồi lâu hơi tê nên bước chân hơi xiên vẹo nhưng cũng không ảnh hưởng mấy đến tốc độ của cô bé. Chỉ một lát sau đã thấy cô bé cầm hộp quẹt trong tay chạy ra sân, miệng lách chách liên hồi theo bước chân.
"Bà nội, để con theo em ấy qua nhà rồi lấy hộp quẹt về luôn nha."
Cậu bé đưa mắt qua "hạt mít" mặc váy xanh lem nhem bùn đất đứng bên cạnh nhìn còn lùn hơn cả mình, nhấp nhấp miệng rồi quyết định im lặng.
Bà nội nhăn trán một lát rồi xua tay, ý nói đi đi, đi cho khuất mắt.
Nhận được tín hiệu Mai Mai liền túm lấy tay cậu bé kéo chạy nhanh ra khỏi cổng, chỉ sợ chậm thêm một lát nữa thôi bà nội lại đổi ý, vẽ thêm một cái vòng tròn khác phạt cô bé đừng vào. Chạy một hơi cách nhà một đoạn mới ngừng lại, quay ra nhìn cậu nhóc đang không rõ sao trăng vừa bị mình kéo đi, hắng giọng ra vẻ người lớn.
"E hèm, chị tên Mai, em tên gì?"
"..."
Cậu nhóc đối diện im lìm nhìn cô bé.
Nhưng Mai Mai không ngại nói một mình, dù sao mỗi mùa hè và mỗi cuối tuần cô bé cũng vẫn thường một mình nói chuyện với con Meo.
"Từ nay chúng ta là hàng xóm, yên tâm, chị sẽ chơi với em, chăm sóc em. Em đi học chưa, lớp mấy, có muốn học chung trường với chị không.." Cái miệng nhỏ không ngừng tuôn ra.
Thật ra Mai Mai thèm một đứa em chết đi được để có người chơi cùng, nhưng bà nội nói mẹ không thể sinh nữa, đừng có mơ. Giờ bắt được một cậu nhóc nên không chần chừ gì mà nhận làm em luôn.
Cậu nhóc rốt cuộc đã có phản ứng lại, đưa tay lấy chiếc hộp quẹt trong tay Mai Mai, mắt hơi nhìn xuống mái tóc quăn bù xù của cô bé.
"Lùn như vậy mà đòi làm chị người ta." Nói rồi quay lưng đi thẳng.
Mai Mai dỗi rồi nha, ở lớp cô bé không chỉ béo nhất mà còn thấp nhất, thường bị bạn bè trêu chọc, lập tức đuổi theo miệng không ngừng.
"Ai nói lùn thi không được làm chị. Cô hai của chị nói ai để tóc gáo dừa thì đều là con nít hết, tóc em là tóc gáo dừa đó.."
Cứ như vậy ồn ào cho tới tận ngôi nhà sàn.
Đã lâu rồi Mai Mai không tới đây, phần vì nhà không có người ở làm cô bé sợ hãi, phần vì ngược với đường đi học nên không tiện đường ghé qua. Ngôi nhà vẫn vậy, chỉ hơi cũ hơn một chút, những dây sử quân tử đã leo vượt quá nóc nhà và bò sang tường bên kia, cỏ trong sân mọc cao thành từng cụm nhỏ. Sân dưới sàn nhà chất đầy đồ đạc ngổn ngang, cửa nhà mở rộng, cạnh cửa có một chiếc ghế tựa gỗ, một người phụ nữ mặc váy hoa dài ngồi trên đó, xinh đẹp tỏa sáng như trong mấy tạp chí thời trang Mai Mai xem ở nhà cô hai, nhưng lại không ăn nhập gì với khung cảnh lộn xộn xung quanh.
Cậu bé ngừng một lát rồi mang theo cái đuôi nhỏ leo lên cầu thang nhà sàn, đến trước người phụ nữ nhỏ giọng nói:
"Con mượn hộp quẹt về rồi."
Người phụ nữ vẫn lặng thinh, đôi mắt ướt ướt nước như vừa khóc. Đột nhiên phía trong nhà có bước chân đi ra, một người đàn ông cao lớn, khuôn mặt vuông có phần hơi dữ, tóc để húi cua xuất hiện ngay chỗ cửa thông phòng khách với bếp, cất giọng ồm ồm:
"Mang vào đây cho ba." Phát hiện bóng xanh nhỏ kế cậu bé thì hỏi tiếp, "Ai đây?"
Mai Mai không ngượng ngùng, ưỡn ngực hắng giọng:
"Con chào chú, con là Mai, hàng xóm nhà chú."
Người đàn ông nhìn hộp quẹt trong tay con trai thì hiểu ra.
"Chào con, chờ lát chú lấy lửa rồi trả hộp quẹt nhé, chú tên Bình, thứ hai nên gọi là Ba Bình. Con biết tên con trai chú chưa, tên Nguyên, Trần Nguyên, 11 tuổi, hai đứa kết bạn nhé." Ông Ba Bình nhìn qua người phụ nữ đang không vui ngồi ở cửa, ngập ngừng rồi không giới thiệu tiếp mà quay xuống bếp.
"Chị" Mai Mai nhìn qua "em" Trần Nguyên trong lòng hơi xấu hổ, hóa ra "em" lớn hơn mình một tuổi. Trong lòng buồn muốn chết, giấc mộng có em lại tan tành rồi. Dù vậy, chỉ năm phút sau nhiệt huyết lại dâng trào, nhận lại hộp quẹt từ tay ông Ba Bình, miệng cười tủm tỉm tay thò thò qua nắm lấy tay cậu bé Nguyên bóp bóp nhẹ.
"Này, khi nào rảnh qua nhà mình chơi nhé, mình sẽ chỉ cho bạn con sóc đuôi xù siêu mập."
Nói xong mới luyến tiếc đi về. Về tới nhà không thấy bà nội đâu thì thở dài nhẹ nhõm, đem bới con Meo từ đống cát ở góc sân ra, mặc kệ nó vặn vẹo khó chịu vì bị phá đám. Cười hì hì xoa hai lỗ tai mềm của nó, miệng chép chép:
"Chời ơi, tay ẻm mềm lắm luôn nhá Meo ơi, sờ đã lắm đó".
Cái giọng điệu rất ngả ngớn không biết học từ bộ phim nào.