Có Công Ngây Thơ Có Ngày Lên Hương

Sau đó, Vu Hạ Khôn nhận thầu khu nuôi cá kia, xây thành biệt thự tư nhân, xây dựng đường hầm dưới nước, ngoài ra ở trong thế giới của anh, anh cũng nhận thầu ngọn núi kia, cũng xây thành biệt thư tư nhân, liên tục xây dựng đường đến tận dưới chân núi, xem như tạo phúc cho mọi người khắp đỉnh núi.

Hai thế giới vẫn song song như trước, nhưng chỉ cần Giản Du Du và Vu Hạ Khôn xuất hiện cùng ngau ở chỗ hai thế giới thông nhau thì có thể tùy ý qua lại giữa hai thế giới.

Bọn họ không cần suốt ngày căng thẳng lo âu, những trang sách còn lại được Vu Hạ Khôn bày lên trên kệ sách của anh, bọn họ bắt đầu hẹn hò giống như một cặp đôi rất bình thường, xem phim, cuối tuần và ngày nghỉ ngày lễ thì chọn một thế giới để đi du lịch.

Đầu óc kinh doanh của Vu Hạ Khôn rất tốt, hơn nữa anh có rất nhiều tiền, không đến hai năm đã lăn lộn xây dựng một doanh nghiệp mới nổi có tầm quan trọng ở thành phố của Giản Du Du, còn đầu tư vào cửa hàng nhỏ rách nát của Giản Du Du, biến những nguyên vật liệu đơn giản dùng để làm mấy món trang sức nho nhỏ ngày thường trở thành kim cương đá quý, trân châu hàng thật giá thật.

Cô đã sáng tạo ra một thường hiệu đồ trang sức tương đối sang trọng, rất nhỏ, sản lượng cũng rất ít, gọi là Du Nhiên Nhất Hạ*, cũng coi như thịnh hành trong giới quý bà và trí thức ở thành phố này, lại còn có thể đặt làm riêng, lợi nhuận nhảy vọt lên tới một con số mà cô không dám tưởng tượng.

*Du Nhiên Nhất Hạ: một mùa hè nhàn nhã.

Nhưng khi Vu Hạ Khôn hỏi cô có muốn làm to hơn nữa không thì Giản Du Du lại không có mong muốn vĩ đại như vậy. Du Nhiên Nhất Hạ của cô chủ yếu là làm thủ công hoàn toàn, chính là cùng chị em làm chút đồ chơi nhỏ, cô không muốn biến nó thành một thứ quá nổi tiếng.

Mà hai người ở bên nhau gần ba năm nhưng còn chưa kết hôn, thật ra thì đã đính hôn ở một thế giới khác rồi, nhưng người trong nhà Vu Hạ Khôn có vẻ không chấp nhận, Vu Minh Trung còn ngầm làm mấy động tác nhỏ, định khiến cho bọn họ chia tay.

Khi bà Thủy Nguyệt thúc giục kết hôn lần thứ tám trăm, tối đó Giản Du Du mới không nhịn được mà đeo nhẫn mà cô tự làm vào tay Vu Hạ Khôn, nói: “Gả cho em đi.”

Vu Hạ Khôn đang làm việc, việc kinh doanh ở hai thế giới thật sự khiến anh bận đến sứt đầu mẻ trán, không chỉ có như thế, thế giới hiện thực còn có rất nhiều thứ khác với thế giới của anh, anh vừa muốn học tập, lại vừa muốn tiếp thu kinh nghiệm thất bại, như thế khiến cho ý chí chiến đấu của anh sôi sùng sục, anh nuốn phát triển sự nghiệp lớn mạnh hơn chút nữa, anh biết Giản Du Du thích cái gì, anh muốn để cho ánh mắt cô có thể nhìn thấy tài sản mà cả đời không lo không nghĩ, rồi mới nói đến chuyện này.

Tư tưởng của anh trở nên càng ngày càng bình thường hơn, ở thế giới hiện giờ, anh sẽ bởi vì thức đêm mà có quầng thâm mắt, da dẻ xấu đi, anh biết cuối cùng anh sẽ mất ánh hào quang của nam chính ở thế giới này, anh sẽ già đi, sẽ mãi mãi ở bên cô.

Trước lúc đó, anh muốn có được càng nhiều hơn.


Hơn nữa sau khi tư tưởng trở nên bình thường, anh sẽ không tiếp tục lo âu bởi vì sự rời đi ngắn ngủi của cô, thậm chí anh còn mặc kệ cho Giản Du Du tự mình ở lại thế giới hiện thực, hẹn thời gian cùng nhau xuất hiện ở chỗ hai thế giới thông nhau rồi đi đón cô.

Lòng tin của anh đối với cô càng ngày càng lớn hơn, hai mắt sẽ không chăm chú dõi theo cô cả ngày, sẽ không tiếp tục lo được lo mất, cũng không tiếp tục động vào loại thuốc ức chế tinh thần. Thỉnh thoảng anh có gặp mặt bác sĩ tâm lý ngày trước của mình một lần, vị bác sĩ kia trò chuyện với anh, tỏ vẻ anh đã cực kì bình thường rồi. Ông ấy muốn gặp người yêu hiện tại của anh, dò hỏi xem cô dùng cách gì để biến anh thành như vậy.

Nhưng Vu Hạ Khôn từ chối, cô cũng không dùng cách gì, cô chỉ dạy anh đừng ỷ lại vào bất kì ai, đừng chỉ sống vì tình yêu, cô dạy anh điều gì là chân thật, cảm nhận xem điều gì là chân thật, hoàn toàn tin tưởng anh, cũng mặc kệ anh làm hết thảy.

Vu Hạ Khôn càng sống cùng với Giản Du Du thì càng cảm thấy từ trước đến nay ở trước mặt cô, anh đều là một linh hồn hoàn chỉnh và tự do. Anh không phải là tổng giám đốc ngang ngược coi tình yêu là trên hết như trong cuốn sách kia, dưới sự ảnh hưởng của cô, anh bắt đầu xoa dịu mối quan hệ với người trong nhà, tuy rằng vẫn lạnh nhạt như cũ, tuy rằng người nhà anh vẫn rất không hài lòng với Giản Du Du, nhưng anh cảm thấy cuộc đời mình cũng trở nên rất viên mãn rồi.

Anh đã từng suy nghĩ vô số lần về việc cầu hôn với Giản Du Du, đáng lẽ phải long trọng, nóng bỏng, cảm động, nhưng không ngờ không đợi anh mở miệng, đã bị cô giành trước!

Nhìn thấy Vu Hạ Khôn do dự, Giản Du Du bĩu môi: “Tổng giám đốc Vu không vui à? Nếu như không vui, em sẽ…”

Vu Hạ Khôn túm một cái đã bắt được tay cô: “Em sẽ làm gì?”

Gương mặt của Vu Hạ Khôn lộ ra vẻ nguy hiểm, anh đặt máy tính sang một bên, kéo Giản Du Du đến ngồi trên đùi mình, hỏi: “Em sẽ đi tìm tên đàn anh ẻo lả kia của em à?”

Giản Du Du bất đắc dĩ: “Anh lại nữa rồi, có phải chuyện này không thể bỏ qua được đúng không?”

Vu Hạ Khôn đeo chiếc nhẫn mà Giản Du Du đưa cho anh một cách cẩn thận, véo khuôn mặt dạo gần đây có chút mượt mà của cô, nói: “Đàn anh ẻo lạ của em lượn lờ cả ngày ở trước mặt anh, làm sao anh bỏ qua được chứ?”

“Vậy anh sa thải anh ta đi.” Giản Du Du bị véo mặt, ậm ờ nói không rõ.


“Sao có thể như vậy được, có vẻ anh quá nhỏ nhen rồi.” Vu Hạ Khôn nói: “Hơn nữa anh cũng không tránh nổi đâu, nửa năm nay anh đã gặp được ba người yêu cũ của em ở khắp nơi, quả thật em giăng lưới dày quá nhỉ.”

Giản Du Du cũng cười rộ lên, vỗ rớt tay của Vu Hạ Khôn: “Anh cho người điều tra em à?”

Vu Hạ Khôn dựa vào ghế, nhìn Giản Du Du hỏi: “Giận à?”

Giản Du Du nhún vai: “Không phải tổng giám đốc lớn quen bạn gái thì đều điều tra rõ ngọn nguồn của ba đời tổ tiên à? Anh có gia sản lớn như vậy thì gia sản của bạn gái cũng nhất định phải trong sạch, tổng giám đốc Hạ, anh nói xem, em có phù hợp không?”

Vu Hạ Khôn siết chặt eo cô, quả thực bị dáng vẻ này của cô trêu chọc cho không chịu nổi, kể từ khi hai người phát hiện chỗ hai thế giới thông nhau đến bây giờ đã là gần bốn năm sau, Giản Du Du cũng sắp đầu ba, cũng không trách vì sao bà Thủy Nguyệt lại sốt ruột.

Nhưng sau khi bà Thủy Nguyệt biết hoàn cảnh của Vu Hạ Khôn, biết anh là một người siêu giàu có thì không thể không thay đổi thái độ. Suy cho cùng giống như lời Giản Du Du đã nói, bọn họ chỉ là nhà dân bình thường, không tránh khỏi việc tự tưởng tượng ra một số tình tiết máu chó giống như trong phim truyền hình khi nghe tới con số thiên văn về tài sản của anh.

Có rất nhiều thứ giữa hai người đã thay đổi, đương nhiên đều là hướng về mặt tốt, nhưng chỉ có một thứ không hề thay đổi, chính là Vu Hạ Khôn vẫn giữ nguyên lòng nhiệt tình đối với Giản Du Du như cũ.

Cho dù dáng người của cô dạo gần đây có chút hơi beo béo vì ăn nhiều, anh cũng vẫn yêu thích không buông tay như trước. Gần đây bởi vì chuyện vỗ mông Giản Du Du rất thích, anh lại có thêm tật xấu là càn rỡ vỗ mông cô khi thân mật.

Lúc này anh vẫn còn có một đống công việc chưa làm xong, thật sự không thích hợp để lăn lộn làm chuyện ấy. Anh dùng chân lắc Giản Du Du, nói: “Em đừng quyến rũ anh, không phải em gọi xiên nướng à, sắp tới rồi, em còn cười nữa thì không ăn nổi đâu.”

Giản Du Du cảm thấy cạn lời: “Em thở dốc một hơi cũng là dụ dỗ anh đúng không?”


Vu Hạ Khôn không tỏ ý kiến, quơ quơ ngón tay ở trước mặt cô: “Anh đồng ý, đã bảo dì chuẩn bị hôn lễ rồi, em phải nói rõ ràng với dì là ở rể nhé, bởi vì là em cầu hôn mà.”

Giản Du Du véo chân anh một cái, xuống khỏi người anh: “Được thôi, đến lúc đó anh mặc váy cưới đi, không được đổi ý!”

Vu Hạ Khôn cầm máy tính qua, nhìn ngắm chiếc nhẫn trên tay mình, lại nhìn một đôi khuy măng-sét trên tay áo đã dùng đến nỗi viên pha lê bong đáy, anh lặng lẽ cong môi lên.

Giữa bọn họ đã sớm giống như kết hôn, chỉ thiếu một bước hình thức mà thôi, nhận giấy kết hôn cũng mất thời gian, thật ra hôn lễ cũng không phải do bà Thủy Nguyệt thu xếp, vô cùng long trọng, mời những người trong giới kinh doanh, nhưng ngày kết hôn, Vu Hạ Khôn thật sự mặc váy cưới.

Anh người cao chân dài, mặc một bộ váy trắng tinh khiết, còn để lộ nửa bả vai vô cùng cường tráng, thiết kế kiểu một nửa quần tây một nửa váy cưới, không hề có vẻ như nam mặc quần áo nữ, ngược lại còn có vẻ anh tuấn mãnh liệt nổi bật hơn người.

Buổi hôn lễ này còn làm giới truyền thông địa phương chấn động, tiêu đề bài báo chính là "Tự mình gả cho mình", trái lại, cô dâu đứng ở bên cạnh anh trở nên vô cùng tầm thường khi so sánh với anh, vì thế bị xem nhẹ.

Nhưng sau đó trong bài phỏng vấn của một kênh kinh tế tài chính, Vu Hạ Khôn thản nhiên nói, là anh ở rể cho vợ mình.

Cuộc sống sau khi kết hôn của hai người vẫn giống như bình thường, không lãng mạn đặc biệt, cũng không có sự phù phiếm như trong tiểu thuyết, phần lớn thời gian là mỗi người đều bận đến nỗi chân không chạm đất. Nhưng vào năm thứ sáu, bọn họ cũng kết hôn ở thế giới kia.

Khi kết hôn ở thế giới hiện thực, bởi vì ba mẹ anh không thể có mặt, Vu Hạ Khôn đành phải nói với bà Thủy Nguyệt rằng ba mẹ anh không cần anh, cho nên anh ở rể, từ nay về sau, ba mẹ của Giản Du Du chính là ba mẹ của anh.

Nhưng khi kết hôn ở thế giới của Vu Hạ Khôn, quả thật ba mẹ anh có tới, không chỉ tới, mà trong ấn tượng của Giản Du Du, bọn họ trông có vẻ chính là kiểu cao quý lại ngạo mạn bắt bẻ như trong phim truyền hình, cho rằng bọn họ vẫn luôn không đồng ý chuyện kết hôn của cô và Vu Hạ Khôn cho lắm.

Nhưng khi thật sự trông thấy người, Giản Du Du phát hiện, bọn họ chính là một cặp ông bà được xem như là hiền từ, không hề chanh chua với Giản Du Du, trái lại còn cho bao lì xì rất dày, càng không gây khó dễ chút nào, cũng không nói chuyện riêng gì, bởi vì bọn họ lại nhanh chóng bay ra nước ngoài.

Chỉ có điều Vu Minh Trung ở lại trong nước khá lâu, bởi vì anh ta thay ca cho em trai của mình, mà Vu Hạ Khôn cũng tạm thời dừng công việc trong thế giới hiện thực để dẫn Giản Du Du đi du lịch hưởng tuần trăng mật.

Bọn họ đi tới rất nhiều địa phương, bất kể là thế giới hiện thực hay là thế giới tiểu thuyết thì đều đi tới rất nhiều địa phương.


Giản Du Du và Vu Hạ Khôn đều phơi đen đi hai độ, nhưng Giản Du Du thì biến thành cô gái nông thôn mới lên thành phố, còn Vu Hạ Khôn chỉ từ trắng nõn biến thành màu lúa mạch, càng thêm quyến rũ mê người, luôn có các cô gái tới bắt chuyện.

Nhưng Giản Du Du chưa bao giờ tự ti, cho dù là khi người khác biết cô và Vu Hạ Khôn là một đôi thì thường xuyên lộ ra vẻ mặt khinh thường, thậm chí có người còn trào phúng một cách rõ ràng, cô cũng chưa bao giờ cảm thấy buồn lòng.

Thỉnh thoảng Hạ Khôn biết có người dám nói gì đó với Giản Du Du, anh sẽ trở mặt ngay tại chỗ, Giản Du Du còn khuyên anh: “Bọn họ không hiểu.”

Mỗi lần cô nói như vậy, nói một cách vừa tự tin lại vừa kiêu ngạo, Vu Hạ Khôn đều sẽ si mê cô từ tự đáy lòng.

Anh yêu chính là một cô gái tự tin, độc lập, có được nhân cách hoàn chỉnh, mỗi một ngày ở bên cô, anh đều cảm thấy nhẹ nhàng tự tại, tràn ngập mong chờ đối với tương lai, vẻ đẹp của cô, bọn họ quả thật là không hiểu.

Nhưng màn đêm buông xuống, trên ghế nằm ở bên cạnh bể bơi của một căn hộ cao tầng hướng ra biển, Giản Du Du bị bắt nạt một cách triệt để, không dứt, ánh hào quang của nam chính tiểu thuyết trên người Vu Hạ Khôn bị mất đi rất nhiều ở thế giới hiện thực, nhưng chỉ có trong chuyện này là không thấy có xu thế mất đi chút nào.

“Được, được rồi… không được, không xong rồi!”

Giản Du Du đánh vào ngực Vu Hạ Khôn, ngăn cản anh tiếp tục, Vu Hạ Khôn lại thuận thế ôm lấy cô, trực tiếp bế cô lên khỏi ghế nằm giống như bế trẻ con, vừa đi vừa bắt nạt cô: “Không phải em nói em béo thì mặc váy rất xấu à, anh giúp em tập thể dục nha...”

Giản Du Du hét lên một tiếng đầy sợ hãi, sau đó cắn vào vai Vu Hạ Khôn.

Khó khăn lắm mới chịu đựng tới khi vào phòng, trên giường lớn, Vu Hạ Khôn cúi người phủ lên cô, Giản Du Du duỗi tay ôm lấy cổ anh.

Vu Hạ Khôn ghé sát vào, nhỏ giọng nói: “Du Du, khoảng thời gian sau này anh cũng không bận lắm, có thời gian ở bên em, anh lại cho dừng hai hạng mục, chúng ta sinh một đứa bé đi…”

Ngón chân của Giản Du Du cuộn tròn lên, cả người có chút mơ màng, nhìn Vu Hạ Khôn một lát, rồi khẽ “ừm” một tiếng.

(Hết ngoại truyện)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận