Cổ Đại Ơi, Ta Tới Đây

“Độc Nhẫn lập tức về kể hết mọi chuyện cho Lãnh Thiên nghe, rồi loan tin ta đã chết, ta lỡ tay giết hết bọn sát thủ, mà dù còn ả vẫn chối bay chối biến, ta muốn bắt tận mắt day tận tay, đêm nay…………..” – Nhan Nhược Bình mắt sáng lên, mỉm cười lạnh một tiếng

Ánh hoàng hôn luyến tiếc nhưng rồi cũng phải kéo một mạch về hướng Tây nhường lại nơi ngự trị cho ánh trăng bàn bạt cùng những vì tinh tú sáng soi trên bầu trời cổ đại.

“hahaha, ả tiện nhân rốt cục cũng chết, ta đã báo được món nợ sĩ nhục kia” – Lâm Phi Phi cười như điên như dại trước thành quả mà mình gặt hái được

“phải tiểu thơ, hôm nay tiểu thơ nghỉ ngơi sớm đi, nô tỳ lui ra đây” – hồng y a hoàn thổi tắt ánh nến, rồi lui vội ra ngoài.

Lâm Phi Phi đặt người nằm trên chiếc giường, mỉm cười khoái trá khi nghĩ tới Nhan Nhược Bình đã chết, lòng ả khôn xiết vui mừng, ả lại nhớ tới hình ảnh vương gia tuấn mĩ kia, nghĩ tới đây thôi cơ thể ả đã nóng lên rồi, thật là muốn hoan ái xát thịt quá, dục hoả trong ả dâng lên. Đêm nay nên mượn cớ an ủi vương gia tuấn mĩ kia rồi triền miên mây mưa thống khoái rồi thành vương phi

(fox: con ngu, kì trước bị mà chưa tởn ~NNB: đúng, bất quá để đó cho ta ~ fox *gật đầu lia lịa*)

Nghĩ tới đây thôi ả đã sướng tê người rồi. Ả bước xuống giường, đốt đèn, chỉnh chang lại y phục trên người, trang điểm xong thì bước ra mở cửa. Cửa vừa mở, một trận gió lạnh thổi tạt vào, ánh nến tắt ngay, một bóng dáng bạch y đầu tóc rũ rượi, bạch y thẫm đẫm máu, hai tay giơ lên phía trước

“trả…mạng….lại…..cho…ta………. trả…..mạng ………..lại…………….. cho ………………ta…………. mau………….. trả……………..mạng…………….. lại……………..cho………………….ta” (thanh âm kéo dài đó)

“ngươi……ngươi là ai?” – Lâm Phi Phi run bần bật, lùi về sau, lắp bắp hỏi

“ta………… chết……………. oan …………… ta ………lên…….. dẫn………..ngươi…………. tới ………..chỗ…………… Diêm ……..Vương……đại…………lão ……………gia”

“không, không, ta không có giết ngươi, là bọn sát thủ kia, ta không có giết” – Lâm Phi Phi ôm đầu khóc lóc đầy lo sợ

“là…………. ai………là ………..ai……. sai……………sát …………..thủ …………..giết………..ta…………..?”


“là cha ta, phải là cha ta, tất cả là cha ta” – Lâm Phi Phi thanh âm đứt quãng, nấc lên từng tiếng, quì lạy van xin

“quỉ……….. sai……………nói ……………không………..phải”

“quỉ sai?” – Lâm Phi Phi lo sợ ngó dáo dác

“ngươi……………. còn……………sống …………….làm………..sao ………….thấy…………..được ………………..ngươi……………. không……………nói……………. sự…………….thật…………… ta…………………..sẽ …………………..lấy…………….. mạng………….ngươi………….. ngươi…………sẽ……………mau …….thấy…………được…………… quỉ………….sai………đại…………. ca………….thôi”

“không, tha cho ta, là ta đã mướn sát thủ giết người, ta sẽ đốt giấy tiền vàng bạc cho ngươi, đốt thật nhiều”

Nói tới đây, ánh nến bỗng vụt cháy trở lại, cả căn phòng sáng choang, bóng dáng trước mặt nở ra một nụ cười mỉa mai, châm chọc. Ố ố la la con ngu mắc bẫy ấy mà

“Lâm Phi Phi ta còn sống nhăn răng, cần chi quì lạy lắm thế, hahaha”

Lời vừa nói dứt, Lãnh Thiên đã tiến tới cùng với lão cha của ả, y gằng từng tiếng, thanh âm lạnh khốc, con ngươi thu lại, khuôn mặt như ác ma, đôi mắt đỏ ngầu đáng sợ khiến căn phòng như đóng băng, người cách xa 3 thước còn run lẩy bẩy: “hai ngươi dám lập kế hại nương tử ta, thật chán sống rôì”

“bình tĩnh Lãnh Thiên, họ hại ta, ta tự xử, ta đang chán không có việc gì làm đây” – Nhan Nhược Bình cười khẩy, khéo tay Lãnh Thiên ra, để lại hai cha con ả cho Độc Nhẫn cùng Độc Kiêu canh chừng

“ngươi tính làm gì họ” – cáo tinh tò mò hỏi

“sáng mai biết, ngủ đi” – Nhan Nhược Bình cười khoái trá


Sáng hôm sau

Nhan Nhược Bình phân phó thuộc hạ đi loan tin cho người dân trấn Vân Khê biết hôm nay vương phi có chuyện vui mời mọi người tạm ngưng làm viêc, ra hết phố xem kịch. Dĩ nhiên ai nghe tới chuyện vui do vương phi bày ra, kẻ kẻ háo hức, người người náo nức, tập trung đầy đủ ra hết phố phường, tề tụ không thiếu một ai. Già trẻ lớn bé đều có hết. Tiếng đồn về vị vương phi nghịch ngợm này khiến cho mấy nhân sĩ võ lâm tới đây cũng bật cười thích thú

“HÍ HÍ HÍ HÍ HÍ HÍ” (ngựa hí)

2 con bạch mã được dắt ra. 2 tên lính lực lưỡng của Lâm phủ ngồi trên đó. Độc Nhẫn tiến lên nói: “Lâm tri phủ cùng Lâm tiểu thơ thủ đoạn hèn hạ, bẩn thỉu lập mưu ám sát vương phi không thành, ức hiếp bá tánh, ngông cuồng, ngạo mạn, này vương gia phán tử, thực thi y lệnh, ngựa kéo khắp Vân Khê trấn tới chết”

Hai cha con ả được thị nhân lôi ra, nghe xong sắc mặt trắng bệch không một chút máu, chân tay run lẩy bẩy, nước mắt đầm đìa, hai mắt lồi ra ngoài, miệng há hốc không nói nên lời

2 a hoàn sắc mặt tái xanh từ trong phủ chạy ra, nói thì thầm bên tai của Độc Nhẫn. Độc Nhẫn nghe xong cũng tái xanh mặt luôn. Ôi trời ơi, phu nhân thật quá là kinh dị tàn bạo mà. Nghĩ thôi chứ mà dám nói ra chắc hắn sẽ chết còn thảm hơn họ. Độc Nhẫn tiến lên cắt lưỡi hai cha con ả để tránh cắn lưỡi tự tự rồi cố nén giọng nói: “ừ, 2 ngươi làm luôn tại đây đi”

“dạ”

2 a hoàn tay chân run run, dạ một tiếng rồi chạy tới chỗ phạm nhân, nhanh nhẹn thoát hết y phục hai phạm nhân ra. 1 già 1 trẻ loà lỗ trước bao cặp mắt đang ngó vào hai phạm nhân kia. Hai kẻ loà lỗ được cột vào ngựa. Hai tên lính lực lưỡng phi đi khắp Vân Khê trấn, mang hai kẻ loà lỗ 1 già 1 trẻ kéo lê lết trên mặt đường. Mùi vị của máu nương theo hướng gió thổi lên. Máu chảy từng vệt từng vệt dài do sự cọ xát giữa thân thể hai kẻ loà lỗ cùng mặt đường. Mặc y phục còn đau tới chết, huống chi không mặc, ôi nỗi đau gấp bộn a. Tiếng la đau đớn xác thịt từng cơn từng cơn vang lên làm mọi người xung quanh phải lạnh cả người, buốt cả óc, tê cả con mắt và lỗ tai. 2 kẻ đau đớn, sống không bằng chết, thống khổ gào thét thảm thiết cho tới hơi thở cuối cùng. Khắp mặt đường toàn những vệt máu dài. Nhân sĩ võ lâm thấy còn kinh hãi cái kiểu tra tấn man rợ này huống chi dân chúng chân yếu tay mềm kia, một số trẻ nhỏ và người già nhìn thấy mà xỉu rầm rầm. Thật là tra tấn một cách dị kì và đầy đủ độc – ác – tàn – nhẫn.

Trên nóc mái ngói của Đường Thanh quán 1 nam 1 nữ đứng xem toàn bộ quang cảnh. Nam tử ôm nữ tử, vuốt vuốt mái tóc đang tung bay trong gió của nữ tử, nữ tử cười lạnh, từng tiếng nói phát ra như cứa da cứa thịt: “Lần sau có trêu tuyệt đối đừng trêu vào Nhan Nhược Bình này, trêu một ta trả gấp ngàn, cả vốn lẫn lời lẫn lãi, đừng mong thiếu ta, Nhan Nhược Bình ta là vô đối”

“ngươi đang làm gì thế Lãnh Thiên?”


“nương tử a, ta đang viết thư cho hoàng đế để hắn phân phó người mới vào chức tri phủ Vân Khê và cho người đem lên kinh thành, ơ…..sao mà nương tử lại giả nam trang nữa”

“kệ ta, thế xong chưa?”

“xong rồi nương tử”

Vừa mới dứt lời thì Lãnh Thiên đã bị Nhan Nhược Bình lôi xồng xộc đi vòng vòng tum lum Vân Khê trấn. Cuối cùng cũng tới một nơi. Mà nơi đó vừa đập vào mắt đã làm 4 con mắt của Độc Nhẫn cùng Độc Kiêu lòi hết ra ngoài a. Đó là Phụng Kiều lâu – thanh lâu bậc nhất của trấn Vân Khê. Lãnh Thiên nhíu nhíu hàng mày kiếm, khó chịu nhìn Nhan Nhược Bình

“nhíu mày cái gì, đây là thanh lâu, ta đưa ngươi tới đây ta còn không thấy khó chịu, ngươi mắc gì mà khó chịu, nơi đây bọn nhân sĩ võ lâm hay tới, ta đang rảnh, không có gì làm, đi săn kho báu tiếp thôi, hiểu chưa, ngươi có nhiều tiền mà, vào thôi” – Nhan Nhược Bình vỗ vỗ mấy cái vào ngực y, phân trần mọi việc rồi hiên ngang bước vào. 4 người vừa bước vào đã thu hút sự chú ý của bọn kĩ nữ thanh lâu đặc biệt là con mụ béo ú đẫy đà son phấn tán như xi măng một chục lớp vậy, nhìn gớm kinh. Nhận ra được đây là khách hạng sang, con mụ tú bà béo ú đon đả chạy lại cười cười tíu tít nói: “ôi các vị công tử, mời vào mời vào, hôm nay bổn lâu có một buổi đấu giá những cô nương tuyệt sắc, các vị đến thật đúng lúc nha, mời các vị, xin mời”

Quả thật đúng như lời Nhan Nhược Bình nói, không chỉ có bọn công tử, thiếu gia mà ngay cả các nhân sĩ võ lâm cũng tề tựu nơi đây rất đông. Mùi rượu, mùi son phấn, mùi hoan ái nồng nặc nơi đây, thật khó chịu, nhưng bất qua đối với nàng nghe ngóng tin tức kho báu cùng việc xem buổi đấu giá thật là vui tai sướng mắt. Một người mê náo nhiệt như nàng làm sao chịu bỏ qua được chứ.

“BUỔI ĐẤU GIÁ XIN ĐƯỢC PHÉP BẮT ĐẦU”

Lần lượt những con bướm sặc sỡ sắc màu yểu điệu, lả lơi cũng bước ra, bọn nam nhân tranh nhau mua, thật là bọn dê già háo sắc, đại sắc lang. Duy chỉ có 3 người không thèm để ý. Khỏi nói cũng biết đó là Lãnh Thiên, Độc Nhẫn, Độc Kiêu. Còn nàng Nhan Nhược Bình của chúng ta thì hau háu nhận xét các kĩ nữ thanh lâu nào là ngực tròn, eo thon nhỏ,…..tùm lum hết làm 3 anh ấy ngồi mà nóng cả mặt. Bất quá không ai dám mở miệng, họ chưa có muốn chết mà.

Bữa đấu giá trôi qua được 1 canh giờ thì đến màn hấp dẫn. Đệ nhất ca kĩ Hoạ Tâm bước ra. Một vẻ đẹp dịu dàng say động lòng người, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt to trong sáng, bờ môi chúm chím như hoa đào, làn da trắng như tuyết. Bọn nam nhân y như mèo thấy mỡ, náo động, chen chúc, nhoi nhoi lên còn hơn nãy giờ nữa. Không khí ở Phụng Kiều lâu náo nhiệt hẳn lên bội phần.

“các vị xin giữ im lặng nghe ta nói” – 1 giọng nói êm như nước cất lên. Phụng Kiều lâu chợt im ắng hẳn

“ta là Hoạ Tâm, vốn mọi người đã biết từ khi ta bước chân vào Phụng Kiều lâu là chỉ bán nghệ, không bán thân. Nay ta cũng chỉ bán nghệ, không bán thân cho bất cứ vị khách nào hết, nên vị khách nào mua ta, ta cũng chỉ hầu hạ nghệ” – lời nói êm ái vừa mới dứt thì mấy tên nam nhân dâm tiện đã nhao nhao lên

“đã mua về thì là công cụ ấm giường, ai rảnh mua về nghe nghệ”

“phải”


“phải đó”

“mau hô giá đi”

Tú bà béo mập đon đả hô giá: “1 vạn lượng”

“không được, nếu các vị khách mua ta chỉ để như thế, ta không bán, xin cáo lui” – nói rồi bóng dáng của âm thanh êm ái đó liền bước trở vào.

Tú bà béo ú cho ngươi giữ lại nữ tử ấy ngay, tú bà béo ú thì thầm vào tai nữ tử: “ngươi ở đây bán nghệ, ta đã cố gắng bỏ quá cho 2 năm nay rồi, hôm nay rất nhiều vị khách sang tới, ngay cả những người có võ công cũng tới, đây là thời điểm ngươi cần trả lại vốn cho công sức của ta, không cần biết ngươi bán nghệ hay bán thân, ta đều bán ngươi”

Không ai biết tú bà béo ú nói gì với nữ tử ấy, chỉ biết khi tú bà rời đi thì khuôn mặt nữ tử ấy tái xanh, chân tay run rẩy, nhưng ánh mắt vẫn loé lên một tia kiên định, miệng tuy vẫn gào lên: “không ta không bán thân, buông ta ra, bà nói láo, bà nói với ta là cho ta ra bán nghệ mà, sao lại đổi thành bán thân, buông ta ra”

Tú bà béo ú hừ 1 tiếng rồi lại cười tíu tít với các vị khách: “nào nào, mời các vị ngả giá, 1 vạn lượng là giá khởi điểm”. Con số 1 vạn lượng cũng không nhỏ đâu nga. Nên không ít người nghe xong cũng thoái lui bớt về ngồi lại chỗ của mình. Nhưng cũng có những kẻ giàu có muốn có mỹ nhân trong tay, họ cũng bắt đầu ngả giá

“2 vạn lượng”

“5 vạn lượng”

“7 vạn lượng”

“10 vạn lượng” – 1 lão già chắc có lẽ là thương nhân giàu có hô lên, mọi người bắt đầu rủ rỉ bàn tán, giá này thật cao, âm thanh ngả giá cũng từ từ yên ắng hơn, không một ai trả giá nữa. Tú bà khoái trá cười mãn nguyện liền đỏng đảnh nói: “ý trời đấ, vị đại gia đây thật có mắt nhìn người, Hoạ Tâm hầu hạ người bảo đảm sẽ làm người khó quên cho coi í nha, vậy Hoạ Tâm thuộc về………”

“50 vạn lượng” – 1 thanh âm trong trẻo cất lên ngắt ngang lời của tú bà béo mập, cả Phụng Kiều lâu bao cặp mắt quay lại dán vào lam y nam tử đang cầm trong tay tách trà nhấm nháp. Mọi người đều sững sờ, ngỡ ngàng, bất ngờ trước cái giá mà lam y nam tử đưa ra. 50 vạn lượng, quá thể cao rồi, 1 kĩ nữ thanh lâu đáng giá 50 vạn lượng. Ôi trời, còn ai dám mở miệng ngả giá nữa. Lão gia thương nhân cũng tịt ngòi luôn. Tưởng mình giàu lắm hả, cho xin đi, đại gia thực sự không phải lão đâu, nằm mơ.

“Họa Tâm thuộc về vị công tử đây” – Tú bà sáng rực cả mắt, cười tới xéo quai hàm, hốt bạc rồi, đúng là ngày làm ăn đại bội thu nga.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận