Cổ Đại Sinh Hoạt: Lão Bà Hoàn Thành Chấp Niệm

Tiếng chuông tan trường vừa reo lên, học sinh trong lớp lập tức hưng phấn chào giáo sư của mình rồi đi thật nhanh ra cổng trường.

"Tiểu Nguyệt, ngày mai gặp lại." Một bé gái tầm 7 tuổi đưa bàn tay mũm mĩm lên chào tạm biệt bạn học của mình.

"Tái kiến. Tiểu Kỳ."

Cô bé được gọi là tiểu Nguyệt cũng đưa tay vẩy vẩy, khoé môi cười lên thật đáng yêu. Sau đó mại bước chân ngắn xà vào vòng tay của bà nội, đôi mắt sáng long lanh, môi hồng chúm chím nói:

"Bà nội! Hôm nay bà mua bánh ngọt socola cho tiểu Nguyệt ăn có được không?" 

"Được nha, nhưng con chỉ được ăn một cái bánh ngọt socola nhỏ thôi. Ăn nhiều nhiều thì răng sẽ đau đau lắm nha." Bà nội Trương từ ái vuốt ve mái tóc của tiểu Nguyệt, vô cùng yêu chiều dặn dò. 

"Hoan hô! Tiểu Nguyệt thương bà nội nhiều nhiều nhất! Moahhh!!!" Có thể được ăn bánh ngọt socola mình thích nhất, tiểu Nguyệt cực kỳ vui vẻ ôm chầm cổ bà nội Trương, chu môi hôn một cái thật vang.

Lâm Mỹ Kỳ nhìn theo bóng dáng hai bà cháu của tiểu Nguyệt, đôi mắt ánh lên tia hâm mộ, cô bé ngước mắt lên nhìn mẹ của mình, trông mong nói:

"Tiểu Nguyệt thích thật. Con muốn bà nội như của tiểu Nguyệt. Mẹ~ mẹ đổi bà nội khác cho tiểu Kỳ đi, tiểu Kỳ không thích bà nội ở nhà, bà nội ngay cả đọc chữ cũng sai nữa. Làm tiểu Kỳ làm sai bài văn bị giáo sư phê bình. Con ghét bà nội!" Lâm Mỹ Kỳ cực kỳ không thích bà nội quê mùa không có học thức của mình tí nào. Nhớ lại lần đầu tiên khi cô bé dẫn bạn bè về chơi, sau khi chào hỏi bà nội của cô xong, mọi người đều hiếu kỳ hỏi:

"Sao bà nội của cậu mặc đồ lão thổ như vậy?"

"Sao bà nội của cậu nhìn xấu như vậy?


"Sao bà nội của cậu..." 

"Không bằng bà nội của tớ thế này... Không bằng bà nội của tớ thế kia..."

Lúc đó Lâm Mỹ Kỳ lập tức xụ mặt, cô bé cực kỳ không vui khi bạn bè lại nói xấu bà nội của mình như thế nên phồng má kiêu ngạo nói:

"Bà của tớ nấu cơm rất ngon đó! Bà còn biết làm bánh đậu xanh, bà tớ còn biết xếp quần áo thật đẹp..."

Một cô bé mặc đồ xinh đẹp trong đám nghe xong liền "xì" một tiếng:

"Những việc đó không phải là việc của bảo mẫu sao? Thật là thấp kém." 

"Phải đó. Mẹ của tớ cũng thuê người giúp việc về làm những việc này. A di nhà mình không những biết làm bánh đậu, còn biết làm bánh kem socola thật ngon." Cậu bé trai béo béo khác lập tức gật đầu liếm môi nói.

"Còn không phải là..."

Càng nghe bạn học nói, hai gò má trắng mềm của Lâm Mỹ Kỳ càng đỏ lên, cơn tức giận xen lẫn tia xấu hổ tràn lan trong lòng. 

"Không cho phép các cậu nói xấu bà nội của tớ! Các cậu rất xấu rồi!"

"Bọn tớ có nói sai sao? Rõ ràng bà nội của tiểu Kỳ mặc đồ quê mùa hơn cả bảo mẫu nhà tớ."


"Đã vậy còn chỉ làm công việc của a di giúp việc nhà." Cô bé mặc đồ xinh đẹp lập tức không vui phản bác. Càng nói, hai bên càng cảm thấy bực tức, sau buổi chiều tan rã trong không khí không vui ngày đó. Lâm Mỹ Kỳ dần dần cảm thấy bà nội hiền lành thương yêu cô bé càng ngày càng không xứng với tình cảm của cô bé. Đi cùng với bà nội khiến cô bé cảm thấy mất mặt, bị cười nhạo, bị bạn bè xa lánh. Lúc trước bà nội rảnh rỗi ở nhà sẽ tới trường học thật đúng giờ để đón cô bé, cũng là do cô bé khóc nháo mới được ba mẹ đồng ý thay bà nội tới đón cô bé. 

"Tiểu Kỳ! Bà nội là mẹ của ba ba con. Không phải là một món hàng mua về không thích nữa thì muốn đổi trả. Cho dù bà nội có gì không tốt, không làm con vui, con cũng không được nói như vậy trước mặt ba ba con có biết không?" Là người sinh ra ở thành phố lớn, mẹ của tiểu Kỳ đương nhiên cũng không thích ứng lắm với cách sống và quan điểm của bà bà, may mắn thời gian chung đụng của mẹ chồng nàng dâu không nhiều, cộng thêm việc bà bà ít quản chuyện của hai vợ chồng cô nên mẹ tiểu Kỳ cũng xem như nuôi thêm một miệng ăn mà thôi. Huống hồ bà bà còn rất biết làm việc nhà và nấu ăn, quả thật thoả thoả là bảo mẫu miễn phí. 

"Vâng~~." Biết được sự thật bà nội không thể đổi được, cô bé thở dài xụ mặt đáp. 

Nhìn con gái cưng không vui, mẹ tiểu Kỳ đưa tay nhéo nhéo má cô bé, yêu thương nói:

"Không phải con thích ăn bánh kem socola sao? Bây giờ chúng ta liền đi ăn có vui không?"

"Thật sao? Vui! Tiểu Kỳ vui vẻ. Mẹ ơi, con muốn uống trà sữa trân châu nữa, còn muốn thật nhiều thạch trái cây nữa nữa nữa." Dù sao cũng là trẻ con, nhắc đến đồ ăn liền sẽ phấn chấn tinh thần, Lâm Mỹ Kỳ nắm chặt tay mẹ mình, ríu rít kể lể những gì mình muốn. 

"Tốt. Đều mua cho tiểu Kỳ." 

Hai mẹ con cười cười nói nói bước trở về nơi đậu xe. Chiếc xe hơi từ từ chạy khỏi trường học.

- -- ----

"Hôm nay có sách dành cho người cao tuổi mới xuất bản đã có, cháu đã gói sẵn để dành cho bà đây." Nhìn thấy bà Trương, cô chủ tiệm trẻ tuổi đang ngồi trong tiệm lập tức đứng dậy niềm nở cười nói.


Trương Quế Lan cũng nở nụ cười, gương mặt vì lam lũ mà già hơn tuổi thật càng hiện rõ nếp nhăn. 

"Cám ơn con, tiểu Ánh." Cười cười, Trương Quế Lan lập tức đưa bàn tay thô ráp mò mẫm vào cạp quần, rút ra một cái túi nhỏ, nhìn đường kim mũi chỉ và chất vải cũ là biết túi bà tự làm. Bà Trương cẩn thận lấy ra từng đồng tiền lẻ, có tiền giấy, có tiền xu, đủ các mệnh giá khác nhau. 

Nhận từng đồng tiền nhỏ lẻ ấy, nét tươi cười của cô chủ tiệm vẫn chưa từng thay đổi, cô còn ân cần xếp vuốt thẳng từng đồng tiền ấy. 

"Đã đủ rồi ạ." Tuy không cố ý nhìn lén túi tiền của bà Trương, nhưng cô biết bà trả đủ tiền sách xong thì tiền trong túi của bà cũng chỉ còn lại vài đồng bạc lẻ. Tình trạng của bà Trương cô chủ tiệm vẫn hiểu biết được một chút. Bà ở với con trai và con dâu, cả hai đều có công việc ổn định, nhưng có lẽ thành phố này, hoặc tiền bạc, hoặc cũng có khi là do con người với con người đã làm phai nhạt thứ tình cảm thiêng liêng này. Con trai bà không hề ủng hộ bà đọc sách, có mấy lần bà Trương vì mải mê đọc sách mà quên thời gian về nhà làm cơm, con trai bà đã đến tận chỗ này phát giận với bà. Dù cả hai mẹ con đứng ở góc vắng, cô chủ tiệm vẫn nghe được loáng thoáng vài câu.

"Mẹ đã già rồi, còn tới chỗ chỉ có mấy đứa trẻ đọc sách không thấy mất mặt sao?"

"Ngay cả chữ mẹ cũng không biết hết, mẹ xem được sao? Còn tốn tiền mua mấy thứ linh tinh này về nhà..."

Nhớ lại bóng lưng còng ảm đạm của bà Trương, nụ cười của cô chủ tiệm càng thêm ôn hòa:

"Sách này mới xuất bản nên có chiết khấu cho một trăm người mua đợt đầu tiên ạ."

Nghe vậy, vốn Trương Quế Lan còn lo lắng cô chủ tốt bụng không nỡ lấy tiền của bà nên mới nói đủ tiền lập tức tin tưởng. Nắm bắt tay cô chân thành nói:

"Tốt quá. Cám ơn con. Bà cám ơn con nhiều lắm." 

Trong lòng xẹt qua tia chua xót, cô chủ tiệm đặt tay còn lại lên mu bàn tay lấm tấm đốm nâu của bà Trương vỗ nhẹ:

"Bà lại nói ngược rồi, bà mua sách ủng hộ tiệm của cháu. Cháu mới là người phải cảm ơn bà mới đúng." Dứt lời, cô chủ tiệm cầm túi sách đưa cho bà Trương, bề ngoài chiếc túi là một hình ảnh đại dương xanh, dưới đáy biển là rất nhiều cuốn sách, bên hông có in dòng chữ tiếng Anh "knowledge spread like the ocean". 

Dịch là: tri thức trải rộng như đại dương.


Cầm túi sách sang trọng trang nhã trong tay, hốc mắt bà Trương cay cay, lại liên tục cảm ơn cô chủ tiệm một hồi mới chậm rãi xách giỏ rau đi về nhà. 

Khi đi ngang qua tiệm bánh kem sang trọng, bà Trương thấy chiếc xe hơi của con dâu mình, bà liền đưa mắt nhìn trong quán, thấy cháu gái như tiểu thiên sứ và con dâu đang xách hộp đi ra cửa, bà Trương mừng rỡ đi nhanh quá, bên tai liền nghe giọng nói giòn tan của Lâm Mỹ Kỳ.

"Bánh kem màu xanh cho ba ba, bánh kem màu tím cho mẹ, bánh kem màu hồng là của tiểu Kỳ." 

"Con gái của mẹ thật hiếu thảo nha, biết chia sẻ bánh kem cho ba ba và ma ma luôn." 

"Đương nhiên rồi. Giáo sư đã dạy làm con phải biết hiếu thảo với ba mẹ." 

"Chỉ hiếu thảo với ba mẹ thôi sao?"

"Ưm~~! Còn phải hiếu thảo với ông ngoại bà ngoại nữa ạ."

"Tiểu Kỳ thật là giỏi. Ông bà ngoại rất tốt với ba mẹ, trợ giúp ba mẹ có việc làm tốt để kiếm tiền nuôi tiểu Kỳ, sau này tiểu Kỳ phải biết hiếu thảo nhiều hơn với ông bà ngoại có biết không?"

"Dạ. Tiểu Kỳ sẽ để dành thật nhiều bánh kem cho ông bà ngoại ăn."

Mãi cho đến khi chiếc xe hơi chở hai mẹ con khuất bóng một lúc, Trương Quế Lan mới phục hồi lại tinh thần, bà chớp chớp đôi mắt, ánh sáng trong đó càng ngày càng yếu, chỉ còn lại bóng đen cô tịch càng lúc càng lớn. Bà tiếp tục bước đi, ngẩng đầu nhìn từng tấm bảng hiệu, từng ngôi nhà lầu cao chọc trời, hơn bảy năm trôi qua kể từ ngày bà để lại ngôi nhà tranh vách lá lên đây chăm sóc con dâu mang bầu, rồi lại vì lo cho cháu gái mới sinh mà ở lại đây. Hơn bảy năm trời...

"Đã hơn bảy năm rồi sao?" Bà Trương lẩm bẩm.

"Chỉ còn lại mày thôi." Ôm chặt túi đựng sách vào trong lòng, Trương Quế Lan cảm thấy cơn lạnh lẽo trong lòng giống như biến mất đi một chút. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận