Ý nghĩ vừa lóe lên, ngay sau đó Khương Ngưng bừng tỉnh, mở mắt ra trong bóng tối.
Nàng đã trở lại căn phòng của Liễu Minh An, lại trở về với thân xác bị thương, vô lực cử động.
“Khụ khụ khụ!”
Nghe tiếng ho, Khương Ngưng xoay đầu lại, nhìn thấy ánh trăng len qua cửa sổ chiếu vào, rọi lên hình dáng Liễu Minh An đang ghé đầu lên bàn ngủ, trên người chỉ khoác tạm một chiếc áo mỏng.
Một nam nhân cao lớn mà lại phải co ro lại vì đêm lạnh, cả người cuộn thành một khối.
Hắn sẽ không bị cảm lạnh chứ? Khương Ngưng nghĩ thầm.
Liễu Minh An là một người tốt hiếm có, vì nàng mà tiêu tiền, hao tâm sức, lại nhường cả chiếc giường duy nhất trong nhà cho nàng.
Khương Ngưng tự biết, nếu không gặp được hắn, e rằng nàng còn phải chịu nhiều khổ ải hơn nữa.
Nàng ngắm nhìn hắn hồi lâu, thấy hắn thu mình trong chiếc áo, đã yên tĩnh ngủ, không còn ho khan nữa, bấy giờ mới thu hồi ánh mắt.
Giấc ngủ của nàng đã tan biến, nằm im trong bóng tối, Khương Ngưng không khỏi nghĩ về không gian Huyết Liên kia.
Hai lần tiến vào không gian đó, đều là lúc nàng ngủ, bị động mà đi vào, và khi có tiếng động bên ngoài, nàng lại tự động trở ra.
Không biết có thể tự mình tùy ý ra vào không gian đó hay không?
Ý nghĩ vừa lóe lên trong lòng, ngay lập tức Khương Ngưng có được câu trả lời.
Trước mắt nàng, bóng tối từ từ tan biến, và nàng lại thấy mình nằm trên chiếc giường tre trong không gian bí ẩn kia.
Khương Ngưng thử nhắm mắt, trong lòng thầm niệm “Đi ra ngoài,” ngay lập tức nàng cảm nhận được mình đã quay lại phòng của Liễu Minh An, bóng tối một lần nữa bao phủ lấy nàng.
“Tiến vào không gian.” Dưới thân nàng, giường gỗ biến thành giường tre.
Sau khi thử đi thử lại vài lần, Khương Ngưng nhận ra rằng, không gian này có thể xuất hiện hoặc biến mất tùy theo ý niệm của nàng.
Lần nữa trở lại không gian, Khương Ngưng bước xuống giường, tiến về phía dòng suối nhỏ bên ngoài nhà tre.
Nếu không gian này đã thần kỳ như vậy, hẳn dòng suối cũng chẳng phải là thứ nước bình thường.
Khương Ngưng ngồi xổm bên bờ suối, do dự một lúc rồi vốc một ngụm nước lên uống.
Nước suối ngọt lành, hơi lạnh, vừa nuốt vào, nàng liền cảm nhận được sự biến đổi.
Dường như nàng và không gian này trở nên gắn kết chặt chẽ hơn, nàng có thể cảm nhận không gian này như tồn tại ngay trong thân thể mình.
Không chỉ có vậy, Khương Ngưng phát hiện rằng ranh giới giữa không gian này và thế giới bên ngoài đã trở nên mờ nhạt.
Nàng có thể nhìn xuyên qua lớp kết giới và thấy Liễu Minh An đang nằm ngủ trên bàn.
Như vậy chẳng phải nàng có thể lợi dụng không gian này để làm nhiều việc hơn sao? Âm thầm quan sát, ẩn thân, giấu mình qua mắt người khác, đều không phải chuyện đùa nữa rồi.
Nhưng chẳng mấy chốc, Khương Ngưng không còn tâm trí để nghĩ ngợi xa xôi, vì cơ thể nàng, đặc biệt là những chỗ xương cốt bị gãy, bắt đầu đau đớn dữ dội.
Sao có thể như vậy? Rõ ràng khi ở trong không gian Huyết Liên, thân thể nàng vẫn hoàn toàn lành lặn, không hề đau đớn.
Vậy vì sao bây giờ lại thế này?
Khương Ngưng cắn chặt răng, rời khỏi không gian.
Nhìn sang bên, thấy Liễu Minh An vẫn đang say ngủ, nàng cố chịu đựng cơn đau trong im lặng giữa bóng đêm.
Những vết thương trên người nàng dường như đều đồng loạt nổi lên phản ứng, khuôn mặt bắt đầu đau nhức, nhưng so với chỗ xương gãy thì chẳng đáng là gì.
Nỗi đau ở xương cốt giống như có ai đang cầm cưa mà cưa vào thịt nàng, đau thấu tận xương tủy.
Chẳng lẽ là do nàng uống nước suối kia? Khương Ngưng ngờ ngợ.
Nàng không rên một tiếng, để mặc cơn đau như thủy triều dồn dập quét qua thân thể.
Mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm tóc mai.
Không biết đã bao lâu trôi qua, cơn đau dần dần biến mất.
Khương Ngưng vừa vượt qua một trận tra tấn khổ sở, khẽ thở phào một hơi dài.
Ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đêm đen đặc, ánh trăng tàn dần chìm về phía Tây, nơi chân trời bắt đầu ửng lên một vệt sáng.