Cổ Đại Tay Cầm Không Gian Cô Nương Nàng Vừa Xinh Đẹp Lại Bạo Lực



Khương Ngưng đã từng trải qua đủ loại hoàn cảnh – từ những bữa cơm cao sang, quán ven đường cho đến những lúc bôn ba nơi hoang dã chỉ có nước sông và bánh khô.

Nàng có thể thích ứng với bất kỳ điều kiện nào.

Lúc này, nàng thong thả bưng chén, ăn từng miếng một, giữ nhịp cùng Liễu Minh An.

Khi cả hai ăn xong, buông đũa xuống, trên bàn không còn một mẩu thức ăn thừa.

Hai món ăn đều bị càn quét sạch sẽ.

Đĩa trống là lời khen ngợi lớn nhất cho người nấu.

Khương Ngưng nhìn bàn ăn sạch bóng, trong lòng cảm thấy vui vẻ.

“Ngươi nghỉ ngơi đi, để ta đi rửa chén.” Liễu Minh An đứng dậy, nhanh nhẹn dọn dẹp bàn ăn, rồi đi vào bếp.

Thật là biết tự giác.

Nhìn bóng dáng hắn, Khương Ngưng – người vốn chẳng ưa gì việc rửa chén – cảm thấy tâm tình lại tốt thêm vài phần.
Liễu Minh An thu dọn xong phòng bếp, lau khô tay, vừa bước ra liền thấy Khương Ngưng đang ngồi bên mép giường, mái tóc đen mềm mại xõa tung trên vai.

Nàng đưa lưng về phía hắn, dùng ngón tay chải tóc một cách chậm rãi.

Nghe thấy tiếng động, Khương Ngưng quay đầu lại nhìn hắn rồi hỏi: “Ngươi có kéo không?”

Liễu Minh An lục lọi trong tủ, lấy ra chiếc kéo mà mẫu thân hắn trước kia vẫn dùng để may vá, rồi đưa cho nàng.

Hắn chưa kịp hiểu nàng muốn kéo để làm gì thì thấy Khương Ngưng cầm kéo, túm lấy một lọn tóc bên sườn và làm như định cắt phăng đi.

Liễu Minh An giật mình, chưa kịp suy nghĩ, tay đã nhanh hơn đầu óc, vội chộp lấy tay nàng giữ lại: “Khương Ngưng!”

Khương Ngưng ngừng tay, vẻ mặt bình thản nhìn hắn: “Làm gì vậy?”

Giọng nói vừa dứt, nàng khẽ dùng chút lực, nhẹ nhàng rút tay ra khỏi tay Liễu Minh An.

“Tại sao lại muốn cắt tóc đi?” Liễu Minh An khó hiểu, hỏi.

“Quá dài, vướng víu,” Khương Ngưng đáp ngắn gọn.

“Bện lại là được rồi, sao phải vướng víu chứ?”

“Ta không biết bện tóc.”

Khương Ngưng nói một cách hờ hững.

Liễu Minh An nghĩ đến kiểu tóc mà tam thẩm của hắn hay làm – bà ấy chỉ dùng một sợi dây vải buộc đơn giản là có thể giữ gọn tóc.

Như vậy quả thật vừa tiện lợi, vừa không gây trở ngại gì.

Nhưng Khương Ngưng vốn là người thời hiện đại, mái tóc dài đến eo như thế này khiến nàng cảm thấy phiền phức, mà nàng cũng chẳng biết cách búi hay bện tóc.

Nhìn thấy nàng lại định cầm kéo, Liễu Minh An vội vàng lên tiếng: “Ta biết bện tóc.”

Khương Ngưng cầm kéo, lẳng lặng nhìn hắn.

“Khương Ngưng, thân thể và mái tóc đều là do cha mẹ ban cho, không nên tùy tiện cắt bỏ.

Huống chi tóc của ngươi vừa đen vừa mượt, đẹp đến vậy, biết bao nữ tử ao ước cũng không có được.

Cắt đi thật là đáng tiếc…”

Dông dài quá! Khương Ngưng nhìn chàng thư sinh đang thao thao bất tuyệt, liền ngắt lời: “Ngươi vừa nói là ngươi biết bện tóc?”

Liễu Minh An gật đầu, hơi ngượng ngùng: “Nếu ngươi không chê, ta có thể giúp ngươi.”

Khương Ngưng vốn không quá quan tâm chuyện tóc ngắn hay dài, nhưng nhìn vẻ căng thẳng của Liễu Minh An, nàng hiểu rằng trong thời đại này, nữ tử cắt tóc ngắn hẳn là việc kinh thiên động địa.

Nàng nghĩ cũng không cần gây chuyện không đáng, nếu Liễu Minh An sẵn lòng giúp thì cứ để hắn làm.

Đặt kéo sang một bên, Khương Ngưng xoay người đưa lưng về phía hắn: “Vậy làm phiền ngươi.”

Liễu Minh An thở phào nhẹ nhõm, lấy từ trong rương ra một chiếc lược gỗ và dây buộc tóc, đứng sau lưng nàng, chuẩn bị chải tóc.

Nhưng khi tay hắn vừa chạm vào mái tóc nàng, Khương Ngưng theo phản xạ lập tức căng người lên, toàn thân như một cây cung đã kéo căng, sẵn sàng phát động bất cứ lúc nào.

Là một người từng vào sinh ra tử, nàng chưa bao giờ để ai đứng phía sau mình.

Liễu Minh An cũng cảm nhận được sự thay đổi đột ngột của nàng.

Trong khoảnh khắc ấy, Khương Ngưng toát ra khí chất của một thanh kiếm sắc vừa ra khỏi vỏ, lạnh lẽo và sắc bén đến rợn người, khiến hắn không khỏi rùng mình.
“Có chuyện gì vậy?” Liễu Minh An không nhịn được hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui