Khương Ngưng mệt mỏi khép mắt lại, lòng thầm nghĩ chẳng lẽ vì kiếp trước nàng giết chóc quá nhiều, cho nên kiếp này phải chịu kiếp phế nhân, chỉ biết nằm trên giường mà chờ ngày trôi qua? Đây có phải là báo ứng của nàng không?
Một lát sau, Liễu Minh An trở lại.
Nhìn Khương Ngưng đã được thay quần áo, tóc tai gọn gàng, hắn khẽ mỉm cười.
"Thiện đường là nơi nào?" Khương Ngưng nhìn thẳng vào mắt hắn, lạnh lùng hỏi.
Trong mắt Liễu Minh An thoáng hiện một tia kinh ngạc, không ngờ nàng đã nghe được cuộc nói chuyện của hắn với tam thúc bà.
"Thiện đường là một khu nhà lớn do nha môn trong huyện xây dựng, nằm ở một góc trên trấn.
Nơi đó chuyên chăm sóc những người già không con cái, người bệnh nặng không có thân nhân, và cả những đứa trẻ sơ sinh bị bỏ rơi.
Có người lo cơm nước, giặt giũ cho họ, và khi qua đời thì sẽ được an táng," Liễu Minh An nghiêm túc giải thích.
Khương Ngưng đã hiểu, đây tương tự như các trung tâm cứu trợ trong thời hiện đại, nơi đón nhận những người yếu thế trong xã hội.
Nhưng ở thời đại này, thiếu thốn cả kỹ thuật lẫn thông tin, ai mà biết trong thiện đường có thể cất giấu bao nhiêu sự tăm tối? Nàng từng tận mắt thấy nhiều nơi từ thiện trong thời hiện đại bị lạm dụng, quan chức chiếm đoạt tiền bạc, thậm chí nàng còn từng xử lý một kẻ chủ mưu buôn bán nội tạng từ một trung tâm cứu trợ.
Trong hoàn cảnh này, thiện đường chưa chắc đã là chốn an toàn.
Khương Ngưng không muốn mạo hiểm.
Nàng không thể để mình rơi vào thiện đường, nơi ấy quá nguy hiểm khi nàng đang yếu ớt thế này, bất cứ kẻ mạnh khỏe nào cũng có thể lấy mạng nàng dễ dàng.
Bên cạnh Liễu Minh An, ít ra nàng còn được bảo vệ.
Chỉ cần còn sống, rồi cơ hội sẽ tới.
"Ngươi có định đưa ta đến thiện đường không?" Khương Ngưng lại hỏi, ánh mắt dò xét.
Nếu Liễu Minh An có ý định ấy, nàng sẽ phải nghĩ cách giả bộ đáng thương để được ở lại.
May mắn thay, Liễu Minh An lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Khương Ngưng cô nương, ngươi chỉ cần an tâm dưỡng thương là được.
Ta đi nấu cơm trước, buổi chiều sẽ mời đại phu đến khám cho ngươi."
Khương Ngưng yên lòng, nhìn Liễu Minh An với ánh mắt bớt lạnh lùng hơn trước.
Đến cả bát cháo rau đắng mà hắn đút cho, nàng cũng thấy bớt khó ăn hơn nhiều.
Tam thúc bà rời khỏi nhà Liễu Minh An, đi về nhà mình.
Vừa rẽ qua khúc ngoặt, bà đã thấy Hà Y Y đứng dưới gốc cây, hai tay nắm chặt vạt áo, đi tới đi lui trông thấp thỏm.
"Là Y Y đấy à? Sao lại ở đây? Chẳng lẽ đặc biệt chờ bà già này đi ngang qua sao?" Tam thúc bà cười mỉm hỏi.
Sống cả đời ở thôn Hà Hoa, tam thúc bà hiểu khá rõ tình cảm của mọi người trong làng.
Cô Hà Y Y này vốn đã có tình ý với Liễu Minh An, nay chắc là đến để hỏi thăm tình hình.
"Tam thúc bà!" Hà Y Y nghe thấy gọi mình, liền cất tiếng chào, giọng ngọt ngào, khuôn mặt tròn trịa, đôi mày cong cong, nụ cười duyên dáng.
"Ai, đừng gọi to như vậy, tai lão bà tử còn thính lắm!" Tam thúc bà trêu đùa rồi hỏi: "Có phải muốn hỏi chuyện của Minh An không?"
"Ai chao, tam thúc bà!" Thiếu nữ ngượng ngùng, khuôn mặt thoáng ửng hồng.
Tam thúc bà thấy tiểu nha đầu thẹn thùng, không nhịn được cười phá lên: “Ha ha ha, lão bà tử không đùa ngươi nữa, muốn hỏi gì thì hỏi đi.”
Hà Y Y bước tới gần, khoác tay tam thúc bà, vừa dìu bà vào nhà vừa nhỏ giọng hỏi: “Tam thúc bà, Minh An ca thật sự mua một nữ nhân về nhà sao?”
“Đúng vậy, thật sự đấy.”
“Vậy… nữ nhân đó có thật là bị chặt đứt tay chân, lại còn bị hủy dung nữa sao?”
“Ừ, nằm trên giường mà chẳng động đậy nổi, gương mặt ấy, ôi!” Tam thúc bà nhớ lại khuôn mặt Khương Ngưng, nặng nề thở dài.
“Thế hắn mua nàng về làm gì chứ?”
“Ngươi còn chưa hiểu Minh An sao? Hắn có lòng thương người, thấy nàng đáng thương nên mềm lòng mang về.
Còn bỏ tiền mời đại phu chữa trị cho nàng, nói là đợi nàng lành lặn rồi sẽ để nàng rời đi.
Cũng chẳng rõ là nghĩ gì nữa.”