Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Lâm Lan trở lại Lạc Hà trai, không nhịn được nữa, ôm bụng ngã xuống giường cười ha ha, thở không ra hơi: "Minh Doãn... Ai u... Ta không được... Cười chết mất, chàng thấy không, mặt mụ phù thủy cũng xanh tái... ai u... đau bụng..."

Lý Minh Doãn bình tĩnh nói: "Có qua có lại, đây là chuyện phải làm."

Ngọc Dung nhận áo khoác của nhị thiếu gia: "Nhị thiếu gia, nước nóng đã chuẩn bị xong, cơm tối cũng đã xong xuôi ạ."

Lý Minh Doãn gật đầu: "Dùng cơm trước." lại nhìn sang Lâm Lan, khóe miệng cong lên: "Nếu ta không kịp thời chạy tới, nàng định ứng phó thế nào?"

Lâm Lan chật vật nín cười: "Ta đương nhiên là không có ý kiến, có điều ta sẽ không thuận lòng hai người họ, chàng chẳng nói, có chuyện gì chàng sẽ chịu trách nhiệm hết sao."

Lý Minh Doãn cười ý vị sâu xa: "Trẻ nhỏ dễ dạy."

Dứt lời vào phòng tắm rửa mặt mũi chân tay. Ngân Liễu u mê hỏi: "Nhị thiếu phu nhân, cái gì mà có qua có lại?"

Ngân Liễu chỉ biết là mụ phù thủy chính là phu nhân, nhị thiếu phu nhân dùng lối xưng hô này trước mặt nàng và Ngọc Dung.


Chuyện này muốn giải thích thì rất phức tạp, thân thế Minh Châu còn cần giữ bí mật, Lâm Lan ngồi dậy, xoa xoa bụng hơi đau vì cười nhiều, bĩu môi nói: "Không có gì, lão thái thái cùng phu nhân muốn nạp thiếp cho nhị thiếu gia nhà em."

"Cái gì? Cưới vợ bé cho nhị thiếu gia?" Lông mày Ngân Liễu dựng ngược lên.

Lâm Lan vội vàng ra dấu nhỏ giọng: "Em nói nhỏ chút, lớn tiếng như vậy làm gì?"

Ngân Liễu khẩn trương nhỏ giọng: "Vậy nhị thiếu gia nói thế nào ạ?"

Lâm Lan không nhịn được lại khúc khích cười: "Yên tâm, nhị thiếu ra em không phải là cây củ cải trắng."

Lúc này Ngân Liễu mới thở phào nhẹ nhõm, được một giây lại tỏ ra lo lắng: "Nhưng nếu là phu nhân có tâm tư, sợ là không dễ dàng bỏ qua như chuyện Bạch Huệ lần trước... Chuyện vừa rồi qua chưa lâu, phu nhân sao lại có ý nhét thêm người vào chỗ chúng ta?"

Lâm Lan cười lạnh một tiếng, mỉa mai nói: "Mụ ta mà yên tĩnh được thì đã tốt, có điều em cũng nhắc nhở ta, phải đề phòng..."

Lâm Lan suy nghĩ, mụ phù thủy rõ ràng không dám nhắc lại chuyện cưới vợ bé, nhưng khó đảm bảo mụ không lập lại chiêu cũ, gài bẫy Du Liên cùng Minh Doãn một chỗ, đến lúc đó Minh Doãn không nạp cũng phải nạp, mặc dù nàng cùng Minh Doãn đã cẩn thận khắp nơi nhưng cạm bẫy khó phòng, phải hoàn toàn giải quyết xong mối phiền toái này, Du Liên ơi Du Liên, đừng trách ta gài cô, nếu cô có rơi vào bẫy thì cũng là do tâm tư cô đặt không đúng nơi.

"Nhị thiếu phu nhân định thế nào ạ?" Vẻ mặt Ngân Liễu tò mò, mở to mắt nhìn Lâm Lan.

Lâm Lan nhíu mày cười một tiếng: "Không có gì, mau soạn cơm, nhị thiếu gia đói bụng rồi."

Một khắc sau, hai người ngồi đối diện nhau, Lâm Lan hai tay chống cằm nhìn Minh Doãn ăn cơm.

"Mấy ngày nay tiệm thuốc làm ăn rất tốt, Bảo Ninh Hoàn bán hết rồi, không còn mấy viên nữa, ta chuẩn bị sẽ tìm mấy tiểu nhị, bào chế Ô Kê Bạch Phượng Hoàn, lại có thêm mấy bài thuốc nữa, làm ăn cũng không quá khó khăn. Y thuật nhị sư huynh tốt hơn trước rất nhiều, lúc trước bắt mạch chẩn bệnh còn chậm, giờ tốc độ rất nhanh..." Lâm Lan báo tình hình tiệm thuốc mấy ngày qua.


Lý Minh Doãn nhấp một hớp súp, chậm rãi nói: "Đừng nghĩ bắt mạch nhanh là tốt, cẩn thận sai."

Lâm Lan lườm hắn một cái: "Nhị sư huynh là người đàng hoàng, ngũ sư huynh may ra mới thế, cho nên ta để cho ngũ sư huynh làm trợ thủ của nhị sư huynh, việc chính là nhị sư huynh quản lý."

Lý Minh Doãn cười cười: "Nàng nắm chắc tâm lý là tốt rồi."

"Ta đương nhiên là suy nghĩ rất kỹ, nhưng mà nhân thủ không đủ... Minh Doãn, ta có ý nghĩ, đi mời mấy vị lang trung y thuật cao minh tới cửa hàng khám bệnh, tiền khám bệnh thuộc về bọn họ, ta kiếm tiền từ dược liệu, cứ như vậy, những vị lang trung kia không cần hằng ngày hối hả ngược xuôi, người có bệnh tự tìm tới cửa, chứ không hiện tại người tới khám quá đông, bận không thở nổi."

Lâm Lan nghĩ đến những tiệm thuốc đông y hiện đại cũng dùng hình thức kinh doanh thế này, mọi người lấy mạnh bù yếu, đôi bên cùng có lợi, bất quá nàng nhận ra có điểm không tốt, hình thức kinh doanh đó, lang trung có thể được trích cả tiền khám bệnh lẫn tiền dược liệu, có nhiều thứ có thể trích phần trăm khác nữa, có khi những lang trung bị tiền bạc làm cho mê muội, kê đơn thuốc thêm nhiều vị, bệnh nhẹ thành nặng, nặng thành nan y để bắt tay với chủ tiệm kiếm tiền, đây không phải là cứu người mà là lừa người.

Lý Minh Doãn nghĩ ngợi một chút, nói: "Có thể được, nhưng nàng phải mời người có năng lực thật sự."

"Nhất định là phải mời người có danh tiếng tốt, ký cả hiệp nghị khế ước." Lâm Lan nói.

Lý Minh Doãn nhìn bộ dạng suy tư của nàng, nhíu mày, không vui nói: "Xem ra lúc ta không có ở đây, nàng suy nghĩ nhiều chuyện, không có thời gian nghĩ tới ta?"

Lâm Lan đáp: "Không có cách nào khác, bận rộn muốn chết, làm gì có thời gian."


Lý Minh Doãn trợn mắt ra vẻ nghiêm túc: "Thật không hề nghĩ đến?"

Nhìn ánh mắt như lang hổ hung ác của hắn, Lâm Lan thỏa hiệp: "Nghĩ tới cái gì?"

Lý Minh Doãn uống một hơi canh gà, lầu bầu nói: "Uống nhiều cho có sức khỏe."

Lâm Lan nhất thời rùng mình một cái, vội vàng tỏ thái độ: "Vẫn nghĩ thường xuyên, chàng không ở nhà, buổi tối không ngủ được, thật đấy, không tin chàng hỏi Ngân Liễu mà xem."

Vẻ mặt Lâm Lan thành khẩn, đáng tiếc Ngân Liễu không có ở đây, bằng không, khẳng định Ngân Liễu cũng sẽ dùng vẻ mặt hết sức thành khẩn gật đầu lia lịa.

Cuối cùng Lý Minh Doãn cũng mỉm cười, nhẹ nhéo mũi nàng, sủng nịch nói: "Thế còn được."

Lâm Lan bi ai >.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận