Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

"Sau khi chuyện này kết thúc, ta sẽ xin Hoàng thượng một điều, đó là đi ra ngoài vài năm..."

Lý Minh Doãn nói, cúi đầu nhìn người trong ngực, cười cười: "Tốt nhất là đi về phía Nam."

Mắt Lâm Lan sáng rực, ngẩng đầu lên nhìn: "Thật không? Vậy thì không thể tốt hơn rồi, nhưng mà, Hoàng thượng có thể đáp ứng không?"

Lý Minh Doãn khẽ cười: "Sự do người làm, ta không đòi phần thưởng gì, chỉ cầu một điều này, Hoàng thượng không thể từ chối ta, rồi lại nói, đến lúc đó Tĩnh Bá Hầu gia cũng sẽ nói giúp. Được rồi, ta phải đi thắp cho bà nội nén hương, sau đó còn tiến cung, hôm nay bận rộn đại sự, nàng cứ ngủ tiếp đi."

Vừa nói, hắn vừa cúi đầu hôn lên môi nàng, lưu luyến chốc lát, mới vạn phần không muốn rời đi. Ngân Liễu cùng Như Ý đi vào hầu hạ hắn đổi triều phục, Lâm Lan nằm ở trên giường, nghe bên ngoài xột xoạt tiếng thay quần áo, chỉ cảm thấy trong đầu vô cùng kiên định, giống như tâm chia làm hai nửa, rốt cục đã hợp lại một chỗ, hoàn hoàn chỉnh chỉnh, có hắn bên cạnh, tâm tình liền an ổn.

"Hầu hạ nhị thiếu phu nhân cho tốt, đừng làm nàng tỉnh giấc." Lý Minh Doãn sửa soạn xong xuôi, quay đầu nhìn vào trong, nhẹ giọng phân phó.

Ngân Liễu cùng Như Ý cười lên tiếng. Minh Doãn vừa đi, Lâm Lan đã thức dậy, sai người đi Diệp gia báo tin, lại dẫn đám người Ngân Liễu thu dọn phòng một phen, đệm chăn gối đều thay mới cả, dựa theo lúc Minh Doãn ở nhà mà sửa, sau đó sai Quế tẩu đi mua đồ Minh Doãn thích ăn về làm cơm.

Lúc trước cứ nghĩ phải mấy ngày nữa Minh Doãn mới về đến nơi, cho nên không chuẩn bị, ai biết hắn lại về sớm thế này, làm cho nàng không kịp ứng phó. Mọi người bận rộn, nhưng trong lòng ai cũng vui vẻ.

Từ lúc lão thái thái qua đời, trong phủ không khí ủ dột vô cùng, hôm nay thì hạnh phúc rồi, nhị thiếu gia trở lại, trên gương mặt nhị thiếu phu nhân cuối cùng cũng xuất hiện nụ cười, nhà này lại có sinh khí. Mọi người phấn chấn làm việc của mình, sức mạnh tăng gấp mười lần.

Mãi cuối giờ Thân Minh Doãn mới trở về, mấy ngày liên tiếp bôn ba, dọc đường đi lại phải phòng bị bọn sát thủ Tần gia, hôm nay bận rộn trong cung một ngày, chỉ hồi bẩm tình hình biên quan cũng nói gần hết một canh giờ, hắn miệng đắng lưỡi khô. Hoàng thượng ra lệnh cho dâng trà, nghe được mùi trà ngon, lúc đó lại nói tới chuyện Tần Thừa Vọng, Hoàng thượng cau mày thở dài mấy tiếng, không có bất kỳ hành động gì, chỉ cho hắn về nhà, trước hiếu đạo mấy ngày với lão thái thái, sau đợi Lâm tướng quân đến kinh tiếp tục nghị sự.

Minh Doãn rửa mặt đổi một thân xiêm y lụa trắng đi ra ngoài, Lâm Lan đưa lên một chén trà nóng: "Mau ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, uống chén trà ấm áp thân thể."

Lý Minh Doãn nhìn căn phòng rực rỡ hẳn lên, cười khổ, kéo lấy tay nàng: "Lại bận rộn một ngày sao? Có mệt không?"

Đám người Ngân Liễu thức thời nhỏ giọng lui ra.

"Ta có gì mà mệt, chỉ là động miệng lưỡi mấy cái mà thôi." Lâm Lan cười nói.

Tinh tế đánh giá Minh Doãn, hồi sáng trời tờ mờ, không nhìn kỹ được, đã lâu không gặp, hắn đen đi rất nhiều, lại gầy nữa. Bất quá trải qua đại mạc bão cát, hai đầu lông mày thêm vài phần anh khí. (Khí khái anh hùng)

"Động miệng lưỡi cũng là tốn tâm tư, nàng nhìn nàng đi, gầy tới mức cằm nhọn ra rồi, lúc nàng trở về, mặt vẫn còn tròn trĩnh."

Lý Minh Doãn kéo nàng ngồi lên đùi mình, sờ sờ eo nàng, thương tiếc nói: "Gầy đi nhiều quá, nhẹ thế này, bao lâu mới nuôi béo lại được đây."

Lâm Lan phì cười nói: "Chàng nuôi heo đấy hả."

"Ừ, sau này ta sẽ nuôi nàng thành tiểu trư, nhất định nuôi nàng mập mạp trắng trẻo." Lý Minh Doãn cười nói.

"Chàng mới là heo!"

Lâm Lan háy hắn một cái, hỏi: "Ngày hôm nay gặp Hoàng thượng, hết thảy thuận lợi?"

Lý Minh Doãn thở ra: "Coi như không tồi! Hoàng thượng cho ta nghỉ vài ngày, để ta ở nhà thủ hiếu, đợi Lâm Tướng quân trở về kinh, sẽ đi nhận ban thưởng."

"Vậy thì tốt, cực khổ đã lâu, nên nghỉ ngơi một chút, ta đã sai người sang báo cho cậu cả, nói chàng ở nhà thủ hiếu, không tiện ra cửa, lúc nào cậu rảnh sẽ qua thăm chúng ta."

Lý Minh Doãn gật đầu: "Cậu cả biết sẽ hiểu cho chúng ta, đúng rồi, cả nhà cậu cả vẫn mạnh khỏe chứ?"

"Coi như bình an, nhận được thư của chàng, ta liền báo tin cho cậu ấy, để Diệp gia cẩn thận một chút, tất cả mọi người rất cẩn thận! Bất quá ta nghe Chu mama nói, thân thể mợ cả hình như không tốt lắm, hơn phân nửa là bởi vì chuyện của biểu muội." Lâm Lan nói.

.Lý Minh Doãn nhăn mày: "Biểu muội làm sao?"

Lâm Lan mỉm cười: "Ta không hỏi, chuyện của cô ấy ta không muốn biết."

Lý Minh Doãn hơi suy nghĩ, đoạn nói: "Phúc khí là mình tu, con bé không tiếc phúc, không ai có thể giúp nó, tùy con bé, có điều, đáng thương cho tấm lòng của cha mẹ."

"Không nói nữa, Quế tẩu đã chuẩn bị thức ăn rồi, đáng tiếc lúc này đang trong kỳ tang hiếu, không thể ăn thức ăn mặn, chỉ có thể làm chút ít thức ăn, bất quá tất cả đều là đồ ăn chàng thích." Lâm Lan đứng dậy, kéo hắn.

Lý Minh Doãn thuận thế nắm lấy eo nàng, chui đầu vào cổ nàng cọ cọ, u oán nói: "Lúc này ta chỉ muốn ăn nàng."

Máu nóng vọt lên mặt Lâm Lan, xông thẳng tới lỗ tai, liền đẩy hắn ra, ngượng ngùng nói: "Hoàng thượng cho chàng ở nhà để giữ đạo hiếu đấy! Chàng ngoan ngoãn chút đi! Ta đã bảo Ngân Liễu chuẩn bị giường riêng cho chàng rồi!"

Thân thể Lý Minh Doãn cứng đờ, ngẩng đầu lên, vẻ mặt đau khổ nói: "Không cần như vậy chứ! Ta thật vất vả mới trở về, nàng bắt ta ngủ riêng? Việc này quá là tàn nhẫn, cái này... phân giường thì miễn đi! Cùng lắm thì ta nhịn một chút, dù sao cũng đã nhịn lâu như vậy, thêm mấy ngày cũng không sao."

Lâm Lan oán thầm: Chàng có thể nhịn được? Chàng làm như mình là Liễu Hạ Huệ ấy.

Hai người dùng cơm tối xong, Lý Minh Doãn cùng Triệu Trác Nghĩa ra phòng ngoài đàm luận sự tình, Lâm Lan đi Vi Vũ các một chuyến.

Bụng Đinh Nhược Nghiên đã khá lớn, hơn một tháng nữa sẽ sinh, bởi vì Lý Minh Tắc chưa trở lại, tâm tư Đinh Nhược Nghiên không khỏi có chút nặng nề, mắc phải chứng uất ức nhẹ tiền sản, chỉ sợ Lý Minh Tắc không thể kịp thời trở về, sợ mình không qua Quỷ Môn quan này. Lâm Lan không thể mỗi ngày không qua an ủi cô ấy một phen.

"Đại tẩu, mạch rất vững vàng! Em bé rất tốt, tẩu nhớ thoải mái, buông lỏng tinh thần, điều dưỡng thân thể cho tốt, đến lúc đó mới có khí lực sinh con, nhất định đại ca có thể về kịp, lúc gần đi tam thúc phụ đã nói, an bài chuyện bên kia ổn thỏa sẽ giục đại ca trở về."

Lâm Lan chẩn mạch cho Đinh Nhược Nghiên xong, an vị ngồi trên ghế trước giường nói chuyện. "Đệ muội, những thứ này ta cũng biết, nhưng chỉ là không quản được chính mình không suy nghĩ lung tung."

Đinh Nhược Nghiên sầu khổ, vừa nghĩ tới chuyện sinh nở lại khẩn trương.

Lâm Lan sẵng giọng: "Đại tẩu, thật không biết nên nói như thế nào với tẩu, có ta ở đây, tẩu có gì phải lo lắng? Chẳng lẽ còn không tin y thuật của ta? Tẩu chỉ cần thoải mái, buông lỏng tinh thần, ta bảo đảm với tẩu, bảo đảm đứa nhỏ này thuận thuận lợi lợi sinh ra, bất quá, nếu tẩu còn cả ngày suy nghĩ lung tung, không ăn ngon ngủ kỹ, đến lúc đó, cho dù ta có khả năng nào đi nữa, bản thân tẩu không có khí lực, ta cũng không giúp gì được."

Đinh Nhược Nghiên xấu hổ buông thõng mắt: "Ta nghe, ta nghe mà."

Lúc này Lâm Lan mới cười, bảo Hồng Thường bưng canh thịt dê lên: "Phụ nữ có thai uống nhiều canh thịt dê là không còn gì tốt hơn, ấm áp bổ sung khí huyết, đến lúc sinh hạ em bé da trắng nõn non mềm, mau uống lúc còn nóng, đầu bếp đã bỏ rất nhiều công sức, không còn mùi thịt dê đâu."

Đinh Nhược Nghiên bị Lâm Lan ngó chừng miễn cưỡng uống nửa bát, thật sự không ăn được nữa, đẩy chén ra.

"Phần còn thừa, chút nữa sẽ ăn, đệ muội mau về đi thôi. Đừng ở lâu quá, nếu không, nhị đệ không vui."

Lâm Lan cười nói: "Chàng không thế đâu, lúc này đang đàm luận với Triệu đại ca, đoán chừng vẫn chưa xong."

Đinh Nhược Nghiên mỉm cười nói: "Hắn không nói nhưng ta lại không cảm nhận được sao? Đi nhanh đi! Ta cũng nên đứng lên đi đi lại lại rồi."

Lâm Lan không thể làm gì khác hơn là đứng dậy cáo từ, mới vừa xuống lầu, gặp phải Minh Châu, Minh Châu rất ít tới vào giờ này, phần lớn là thừa dịp nàng không ở đây mới tới.

"Nhị tẩu." Minh Châu chần chờ chốc lát, khẽ quỳ gối kêu một tiếng.

Sao? Lâm Lan hơi ngẩn ra, đây là lần đầu tiên sau khi về phủ Minh Châu gọi nàng, giọng nói của Minh Châu hơi áy náy cùng ánh mắt sợ hãi

Lâm Lan cười cười: "Muội tới rồi? Mau lên đi! Đại tẩu đang nói muốn đi lại, muội đi theo tẩu ấy."

Minh Châu gật đầu: "Nhị tẩu đi thong thả!"

Châu vẫn nhìn nhị tẩu ra cửa, đứng ở dưới lầu chốc lát mới chậm rãi lên trên. Thời gian qua, đại tẩu nói rất nhiều với cô ta, bản thân cô ta không nghĩ tới, giờ càng nghĩ càng thấy mình quá đáng. Cô ta vẫn luôn xem thường nhị tẩu này, cảm thấy nhị tẩu chỉ là nữ nhân nông thôn, bởi vì mẫu thân mà trong lòng sinh địch ý với nhị ca, cho nên, đối nghịch với nhị tẩu. Hôm nay, coi như hiểu ra, bất luận mưu trí, làm người, mình đều kém nhị tẩu mấy con phố, không phục cũng không được, mặc dù thân phận của mình đã bị vạch trần, coi như đường đường chính chính là tam tiểu thư Lý gia rồi, nhưng thế này thì sao? Nói trắng ra là, một người phụ nữ không thể sinh đẻ, có còn là một người phụ nữ nữa sao? Cô ta đã không còn gì để kiêu ngạo, không có chỗ trông cậy vào, chỉ cầu có thể ở trong nhà này bình bình an an sống quá nửa đời sau.

Lâm Lan trở lại Lạc Hà trai, Lý Minh Doãn quả nhiên vẫn chưa về. Sau khi tắm xong, nàng cầm cuốn sách ngồi trên giường đợi Minh Doãn.

Mới lật vài tờ, nghe thấy Như Ý nói: "Nhị thiếu gia trở lại."

Lâm Lan nhanh chóng buông sách xuống, đứng dậy đi ra ngoài đón người, thấy sắc mặt Minh Doãn âm trầm, môi mím chặt. Không cần nghĩ cũng biết, đích thị là Triệu Trác Nghĩa nói với hắn chuyện Sơn Nhi bị bắt cóc.

"Ta đi tắm đã." Lý Minh Doãn nói một tiếng rất nhỏ rồi đi thẳng vào phòng tắm.

Lâm Lan đưa mắt nhìn Ngân Liễu, Như Ý, hai người lập tức theo vào hầu hạ. Lâm Lan ngồi trở lại trên giường, mở sách ra, nhưng là một chữ cũng không vào đầu, Minh Doãn thực sự nổi giận rồi, có điều, chuyện này không giấu diếm được, sớm muộn hắn cũng sẽ biết.

Qua thật lâu, Lý Minh Doãn mới đi ra ngoài, đổi thân áo bông trắng, tóc ẩm ướt, có điều, mặt vẫn lạnh lùng, không nói một lời ngồi ở bên bàn. Như Ý cùng Ngân Liễu cầm khăn bông sạch đi ra, khó xử nhìn nhìn nhị thiếu phu nhân. Lâm Lan xuống giường, nhận lấy khăn trong tay Ngân Liễu, ra hiệu cho cả hai lui ra.

"Sao tóc chưa khô đã đi ra, dễ bị cảm lạnh." Lâm Lan giả vờ giận dỗi, đi tới giúp hắn lau tóc.

Lý Minh Doãn ngồi thẳng, tùy ý Lâm Lan lau tóc, hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, gân xanh nổi lên.

Lâm Lan thầm than, uyển chuyển nói: "Chuyện cũng đã qua, chuyển nguy thành an, khoản nợ này nhớ là được, sau này sẽ trả lại, đừng tự làm bản thân sinh khí."

Lý Minh Doãn nện một quyền lên bàn, căm hận nói: "Bọn chúng nghĩ đưa ta vào chỗ chết cũng không sao, đột nhiên còn dám động thủ với nàng, Tần gia, không vặn ngã Tần gia, Lý Minh Doãn ta thề không làm người."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui