Cổ Đại Thí Hôn


Tới giờ Tuất, tất cả thành viên Lý gia tụ họp đầy đủ ở Triêu Huy đường, dĩ nhiên trừ Lưu di nương, loại thiếp thất này không có tư cách tham gia.
Bên cạnh lão già Lý Kính Hiền là hai người con trai và một nữ nhi thân phận mịt mờ, một nhà bảy miệng, cộng thêm đại bá mẫu Du Thị cùng với Du Liên Du Thị mang tới, thêm đám nha hoàn mama, tất cả chen chúc trong Triêu Huy đường, mọi người vui vẻ nói chuyện với nhau để làm vừa lòng lão thái thái, tiếng cười nói ầm ĩ, nhìn qua thì thấy đúng là một nhà hòa thuận yên vui.
Đề tài căn bản quay xung quanh chuyện bên nhà đại lão gia, nói như vậy chuyện căn bản do Du Thị mở miệng.
Từ Châu Tri Phủ tính xây cho Minh Doãn cái cổng Trạng Nguyên, đến tam thúc công chuẩn bị lui vị trí tộc trưởng, để cho đại lão gia kế nhiệm, từ con Đồng Tri muốn kết hôn khuê nữ Lý gia, đến tức phụ Cần Nhi năm trước sinh đôi, đến trước khi xuất phát, trong bụng có bầu.
Hàn Thị hâm mộ: “Nhà đại bá cũng là nhân khẩu phồn thịnh a…”
Khóe miệng Du Thị hiện lên đắc ý nhưng vẫn tỏ ra khiêm tốn nói: “Nhiều người có ích lợi gì, trăm người cũng không bằng hai cháu trai đây.”
Lý Minh Doãn vẫn cười nhạt như bình thường, trầm tĩnh bình yên, còn Minh Tắc có chút ngượng ngùng bất an.
Hàn Thị lúng túng nở nụ cười, trong lòng thầm mắng: Ngươi biết Minh Tắc con ta thi không tốt lại ở nơi này mở miệng khen Minh Doãn, đây không phải là có chủ tâm làm mất mặt ta sao?
Du Thị ý thức được mình lỡ lời, vội vàng cứu vãn, nhưng là có Minh Doãn như viên ngọc quý ở đây, Minh Tắc thật sự không có gì mà khen hay, Du Thị vắt hết óc, rốt cục nghĩ tới ưu điểm của Minh Tắc: “Ta có hai đứa con dâu chỉ biết sinh đẻ, không có tìm được điểm nào tốt, ,không thể nào so được vợ của cháu lớn, tiểu thư con nhà quan, có tri thức hiểu lễ nghĩa, ôn nhu hiền lành…” Du Thị moi ruột gan tìm từ ca ngợi.
Đinh Nhược Nghiên đỏ bừng mặt mũi.
Lúc này Hàn Thị mới cảm thấy được vãn hồi vài phần mặt mũi. Minh Tắc nói cho có: “Tam đường đệ đâu ạ? Lấy vợ chưa?”
Vẻ mặt Du Thị quẫn bách: “Vẫn còn chưa.”
“Sao thế ạ? Không phải ba năm trước đã định hôn sự rồi sao?” Minh Tắc hiếu kỳ hỏi.
Sắc mặt Du Thị càng thêm khó coi, phẫn nộ nói: “Tiểu thư kia cùng tên đánh xe bỏ trốn…”
Mọi người ngạc nhiên, không hẹn cùng nhau nhìn chằm chằm Du Thị.
Lý Kính Hiền nhìn sắc mặt mẫu thân không khỏi lo lắng, trợn mắt nhìn Minh Tắc một cái, ai khiến ngươi lắm mồm vậy chứ.
Minh Tắc vã mồ hôi trán, cố gắng cứu vãn: “Tiểu thư kia đúng là không có mắt nhìn người, tam đường đệ tuấn tú khôi ngô, học vấn rất tốt, ta nhớ khi còn bé, tam đường đệ rất hay được thầy khen ngợi…”
Lý Minh Doãn nhíu mày, trong ánh mắt lộ ra vẻ sắc bén: “Đại ca khi còn bé từng học cùng tam đường đệ?”
Lời vừa hỏi ra, Triêu Huy đường như vừa bị một đạo thiên lôi đánh xuống, chén trà trong tay Lý Kính Hiền thiếu chút rơi xuống đất, não bộ Hàn Thị cứng đờ suýt chút ngã nhào, da đầu lão thái thái một trận tê dại, Du Thị vốn đang khua môi cũng như hóa đá. Vốn đang cười nói huyên náo, Triêu Huy đường bỗng chốc yên lặng như tờ, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy được.
Lý Minh Doãn lẳng lặng nhìn Lý Minh Tắc, chờ hắn hạ văn.
Đinh Nhược Nghiên cùng Du Liên mờ mịt nhìn vẻ mặt kỳ quái của mọi người.
Lâm Lan âm thầm cười trộm, đi đêm lắm có ngày gặp ma, nói dối sớm muộn cũng lòi đuôi, để xem ngươi giải thích như thế nào đây.
Lý Minh Tắc cúi đầu, không dám nhìn thẳng Minh Doãn, nhất thời không biết nên mở mồm thoát ra khỏi cạm bẫy này thế nào, mồ hôi ướt đẫm lưng áo.
Gừng càng già càng cay, Lý Kính Hiền dẫn đầu kịp phản ứng, liếc mắt hừ lạnh Minh Tắc một cái: “Đã là người lớn mà nói chuyện không đứng đắn chút nào, nghe nói chỉ là nghe nói, con thì nhớ được cái gì lúc còn bé chứ, ta thấy đầu óc con thế này thì thi mười lần tám lần rớt thôi.”
Tuy là lời nói ngăn chặn nhưng vế sau lão gia nguyền rủa quá độc, Hàn Thu Nguyệt hết sức căm tức, nghiến răng nói: “Nhị đệ con là Trạng nguyên, học vấn như núi cao, biển sâu, sau này nói chuyện trước mặt nhị đệ phải cân nhắc từng câu từng chữ.”
Vốn nghĩ định làm không khí trở nên vui vẻ nhưng không may lỡ mồm, lại bị mắng chửi một phen, Lý Minh Tắc ảo não không thôi, quyết định không lên tiếng nữa.
Khóe miệng Lý Minh Doãn hơi hơi cong lên, nhẹ nhàng mỉm cười một cái, bưng trà, nhàn nhã nhấp một ngụm, phảng phất như vừa rồi chỉ là một câu hỏi vu vơ.
Trong lòng Minh Châu tức giận, sao cha mẹ lại sợ nhị ca như vậy? Cho dù nhị ca biết thì làm sao? Nhị ca có thể ra ngoài nói với ai sao? Cha không có thể diện thì hắn có ích lợi gì?
Du Liên ở trước một đám người phú quý này, tự giác bản thân hèn mọn, người yếu rất dễ dàng đồng tình người yêu, cho nên, cô ta rất đồng cảm với vị đại thiếu gia bị giáo huấn không ngóc đầu lên được này.
Lão thái thái thầm than một cái, thật là lỡ miệng tạo nghiệp chướng, bà chậm rãi mở miệng hỏi Chúc mama bên cạnh: “Cơm tối thế nào rồi?”
Chúc mama vội vàng cười nói: “Sớm đã chuẩn bị xong, xin lão thái thái phân phó.”
Lão thái thái vịn tay Chúc mama đứng lên: “Đã không còn sớm, đi ăn cơm thôi.”
Cơm tối đã bày tươm tất ở Tây lầu. Đợi lão thái thái ngồi vào chỗ chủ vị xong, Lý Kính Hiền mới ngồi xuống.
“Vẫn chưa có cơ hội phụng dưỡng mẫu thân, hôm nay con dâu xin hầu hạ mẫu thân dùng bữa.” Hàn Thị không ngồi, đứng ở bên cạnh lão thái thái.
Hàn Thị không ngồi, Lý Minh Doãn cùng Lý Minh Tắc cũng phải đứng.
Lão thái thái cười nói: “Con cứ ngồi đi, đừng làm bọn nhỏ ăn một bữa cơm cũng không yên.”
Đinh Nhược Nghiên mỉm cười nói: “Hầu hạ bà nội đã có cháu dâu, xin mẫu thân cứ ngồi xuống đi.”
Lúc này Hàn Thị mới ngồi xuống bên cạnh lão gia, Lâm Lan rất buồn bực, lão thái thái quy định sau này mọi người trong nhà phải ăn cùng nhau, cùng là phận con cháu, chẳng lẽ nàng cũng phải đứng dậy làm nhân viên phục vụ, chờ bọn họ ăn xong rồi mới được ăn cơm thừa thịt nguội sao? Tuy nói có Đinh Nhược Nghiên đứng cùng nhưng nàng không tình nguyện, nhắc tới quy củ, thật sự không nhân đạo, con dâu là kẻ thấp nhất sao? Sao không gọi nhi tử hầu hạ, tôn tử hầu hạ? Hơn nữa nuôi một đám hạ nhân làm gì? Làm vật trang trí sao?
Bất mãn chung quy vẫn chỉ là bất mãn, trên mặt tuyệt không chút biểu lộ, bởi vì Đinh Nhược Nghiên đã nói là hầu hạ lão thái thái, Lâm Lan rất tự giác đứng bên cạnh mù phù thủy. Hơi xắn ống tay áo lên một chút, dễ dàng lấy đũa gắp thức ăn ụ.
Hai vị thiếu phu nhân đứng cả rồi, Du Liên tự nhận không thể ngồi, tự giác đứng ở bên cạnh cô mình hầu hạ.
Lão thái thái âm thầm đánh giá hai cháu dâu, Đinh Nhược Nghiên xuất thân quan gia, lễ nghi quy củ không thể làm khó nàng, làm lão thái thái kinh ngạc là, Lâm Lan căn bản không có nhìn Đinh Nhược Nghiên, cách gắp thức ăn, chia thức ăn rất đúng chỗ, động tác ưu nhã, nhìn ra được là đã trải qua một phen rèn luyện công phu.
Nhìn Lâm Lan ngoan ngoãn gắp thức ăn ụ phù thủy, trong lòng Lý Minh Doãn đủ ngũ vị tạp trần*, thực không biết là vị gì, đau lòng, tức giận hay khó chịu, sao hắn có thể để Lâm Lan chịu ủy khuất như vậy?
(Ngũ vị tạp trần: Ngọt, chua, cay, đắng, mặn)
Còn lại Minh Châu thầm thoải mái, sau này chị nên biết điều mà hầu hạ mẹ chồng, bà nội chồng cơm nước cho tốt, riêng cô ta được ngồi ăn sung sướng.
Bởi vì là làm theo quy củ, lão thái thái không có ý tứ nhường, để cho hai vị cháu dâu hầu hạ dùng cơm xong, phân phó Chúc mama đưa thêm hai món nóng lên, hầu hạ hai vị thiếu phu nhân dùng cơm.
Những người khác lưu lại uống trà nói chuyện phiếm, Lâm Lan cùng Đinh Nhược Nghiên mặt đối mặt ngồi ăn cơm.
Đối mặt một bàn canh thừa thịt nguội, Lâm Lan thật sự không có khẩu vị gì, xem sắc mặt Đinh Nhược Nghiên, cũng không khác nàng là mấy, gẩy gẩy mấy hạt cơm, ăn không vô.
Lâm Lan rất muốn hỏi Đinh Nhược Nghiên một chút… Trong nhà cô có loại quy củ này không? Nhưng một bên còn đám người Chúc mama, vấn đề này không thể làm gì khác hơn là nuốt trở lại trong bụng.
Lần thỉnh an căng thẳng này hành hạ tới tận giờ Hợi, Lâm Lan mệt mỏi lê bước về Lạc Hà trai, vừa vào phòng liền gục trên giường, cầm gối che mặt, trong lòng kêu gào… bị ấm ức chết mất thôi…
Lý Minh Doãn nhỏ giọng phân phó Như Ý: “Gọi Quế tẩu làm chút thức ăn nhị thiếu phu nhân thích.”
Như Ý hiểu ý, vội vàng đi xuống.
Đám người Ngân Liễu muốn vào hầu hạ đều bị Lý Minh Doãn cho lui ra cả.
Lý Minh Doãn đi tới bên giường ngồi xuống, lấy gối trên mặt Lâm Lan ra: “Nàng muốn làm mình buồn bực tới chết sao?”
Lâm Lan cuộn người, phồng má, u oán nói: “Ta sớm buồn bực muốn chết rồi.”
Trong ánh mắt Lý Minh Doãn mang theo vô vàn xin lỗi: “Khiến nàng chịu ủy khuất.”
Lâm Lan buồn rầu nói: “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Cái quy củ này khiến ta không thể nào chịu nổi, nhìn bộ dạng mụ phù thủy vui vẻ ngồi ăn, ta hận không đổ được cả đống thức ăn trên đầu mụ ta.”
“Tại sao lại là ta hầu hạ mụ phù thủy chứ, đại tẩu là con dâu cưng của bà ta, sao không để cho đại tẩu hầu hạ cho sung sướng, làm ta buồn phiền muốn chết.” Lâm Lan tức tối nói, lấy lại gối ôm mặt, tiếp tục lải nhải: “Ta nguyền rủa mụ phù thủy ăn món ta gắp cho tiêu hóa không bình thường, tiêu chảy không thôi, cho bà ta chết đi…”
Lý Minh Doãn nhìn bộ dạng bực bội của nàng, trong lòng cũng khó chịu không kém, thật sự không muốn nói gì hơn, chỉ muốn mang nàng rời đi ngay lúc đó.
Đang không biết nên an ủi nàng như thế nào, chỉ thấy Lâm Lan đột nhiên ôm gối ngồi bật dây, trong mắt lóe ra quang mang giảo hoạt, cười hắc hắc nói: “Ta có biện pháp rồi, ngày mai ta sẽ chuẩn bị chút bột đậu, lúc chia thức ăn ụ phù thủy thì tán ra, ha ha ha ha…”
Lâm Lan cười đắc ý.
Lý Minh Doãn lo lắng nhìn nàng, nàng giận phát điên rồi sao?
Lâm Lan cười một trận, phát hiện Lý Minh Doãn ánh mắt đặc biệt lo lắng nhìn mình, ngượng ngùng nói: “Ta chỉ nói chơi thôi mà, không làm đâu, ta nghĩ kỹ rồi, ngày mai ta sẽ tới sớm đứng bên cạnh lão thái thái.”
Lý Minh Doãn yên lặng nhìn nàng, nói: “Thật ra thì có một biện pháp .”
Lâm Lan ra vẻ rửa tai lắng nghe.
“Nàng cứ gắp cho bà ta món mà bà ta không thích ăn, thịt mỡ này, ớt xanh này, bà ta làm trò trước mặt lão thái thái, chắc chắn sẽ không nói không thích ăn những thứ này, bà ta làm nàng ăn không ngon, nàng cũng nên cho bà ta ăn không vô, nàng ăn không vô lúc về có thể ăn tiếp, bà ta ăn không được cũng phải cố mà ăn.” Lý Minh Doãn nói.
Lâm Lan mở to mắt, ngó trừng trừng nam nhân anh tuấn này một lúc lâu.
Lý Minh Doãn bị nàng nhìn chăm chú, mất tự nhiên: “Trên mặt ta không có gì, nàng nhìn cái gì?”
Lâm Lan tự nhủ trong lòng, không có gì mới sợ.
Nàng lắc đầu, làm như than thở: “Lý Minh Doãn, ta cảm thấy ta đã đủ hư, làm sao chàng lại còn hư hơn ta? Nhìn thế nào cũng không thấy chàng giống người xấu a…”
Lý Minh Doãn chỉ yêu vào trán nàng, sủng nịch cười: “Chẳng lẽ bị nàng xem là người xấu rồi ư?”
Lâm Lan che trán, tức giận nói: “Chàng gõ đầu ta…” sau đó bổ nhào qua, thề báo thù rửa hận.
Lý Minh Doãn bắt được tay nàng, né sang một bên, Lâm Lan dùng sức hơi quá, liền đổ cả lên người hắn. - See more at: onl /co-dai-thi-hon-lam-sao-chang-hu-hong-nhu-vay#sthash.cjVdnBod.dpuf


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui