Bên trong thư phòng, Lý Kính Hiền cầm nắp chén gạt gạt lá trà trong chén, giọng nói cứng nhắc: “Một mama, đuổi thì đuổi, không có gì to tát.”
“Nhi tử vốn định thả người, thêm chút khiển trách, tiếc rằng bà ta lại làm loạn cắn người, đổ lỗi cho kẻ khác để giải vây cho bản thân, người như thế, giữ lại cũng chỉ tai họa, làm hỏng danh tiếng của phủ… Nhưng là nhi tử sợ mẫu thân không nhận ra nỗi khổ tâm của nhi tử.” Lý Minh Doãn chắp tay, thai độ khiên cung nói.
Lý Minh Doãn đưa mắt nhìn xoáy tóc nho nhỏ trên đầu nhi tử của mình, đột nhiên mơ hồ nhớ tới đỉnh đầu Diệp Thị cũng có một cái xoáy như vậy, mỗi khi nàng xấu hổ cũng là dáng vẻ cúi đầu thế kia, bỗng nhiên nhắm mắt, cười một tiếng, trong đầu như thấy một màn hoa Hải Đường kiều diễm tràn ra… Lý Minh Doãn thu hồi suy nghĩ, nặng nhọc thở dài một tiếng, Diệp thị quản gia mười mấy năm, trong nhà luôn luôn thái bình, chưa bao giờ xảy ra loại nô tài xảo quyệt, quả nhiên là ác chủ nuôi ác bộc.
“Chuyện này coi như là ý phụ thân.” Lý Kính Hiền chậm rãi nói.”
Thái độ Lý Minh Doãn càng khiêm nhường: “Chuyện này nói cho cùng nhi tử không thể thoát khỏi không liên quan, làm khó phụ thân rồi.”
Lý Kính Hiền nhẹ nhấp một ngụm trà, nói: “Vốn chuyện nạp nha đầu Bạch Huệ không phải là đại sự gì, là do cô ta dám lừa gạt, khó trách con sinh khí.” Yên lặng chốc lát, tựa hồ là suy nghĩ một chút, nói: “Lại nói Lâm Lan, vào cửa mấy tháng rồi, sao vẫn chưa có động tĩnh?”
Lý Minh Doãn cẩn thận nói: “Lan Nhi khi còn bé nhiều bệnh, thân thể yếu đi chút ít, cho nên mới phải đi học y, mấy năm này từ từ điều dưỡng, đã có chuyển biến tốt đẹp, chuyện con nối dõi, nhi tử cũng rất mong đợi, nhưng nghĩ tới, nếu thân thể mẫu thân kém thì không tốt cho hài tử… Vậy nên kiên nhẫn chờ thêm một thời gian, đợi thân thể nàng ấy ổn định thì sinh con vẫn chưa muộn, vả lại, đại ca thành thân cũng gần một năm rồi, chưa có con nối dõi, nhi tử không dám vượt đại ca…”
Chỉ nghe Lý Kính Hiền thở dài một cái: “Con nói cũng đúng, ta thấy đại tẩu con thân thể cũng yếu ớt, chỉ thương bà nội con ngày ngày mong chắt nội, Lý gia chúng ta không thiếu gia, chỉ có điều hơi ít người.”
Lý Minh Doãn nói: “Phụ thân đang độ tuổi xuân, nếu không phải Lưu di nương… bà nội còn có thể ôm cháu nội…”
Lời này đâm đúng chỗ đau của Lý Kính Hiền, trong mắt liền mơ hồ có vẻ giận, về chuyện này, hắn đã hao tổn rất nhiều tinh thần, may mắn độc tố trên người Lưu di nương dần được loại bỏ, Hàn Thị tạo nghiệt không thể dung thứ, lão phải chờ thời cơ…
Mục đích cuộc nói chuyện đã đạt được, Lý Minh Doãn liền chắp tay nói: “Không còn sớm, nhi tử xin lui về thay xiêm y, chuẩn bị đi thỉnh an bà nội.”
Lý Kính Hiền gật đầu: “Con đi trước đi.”
Đợi Lý Minh Doãn rời đi, Lý Kính Hiền đặt chén trà xuống, gọi A Tấn: “Đi Triêu Huy đường.”
A Tấn kinh ngạc nói: “Lão gia không về Ninh Hòa đường trước sao?”
Sắc mặt Lý Kính Hiền trầm xuống: “Lắm mồm.”
Lý Kính Hiền vào Triêu Huy đường, còn chưa đặt mông ấm chỗ thì Hàn Thị đã tới. Lý Kính Hiền vốn định nói chuyện con dâu làm chuyện xấu với mẹ mình lại đành phải ngừng miệng.
Lão thái thái thấy hai vợ chồng bọn họ một trước một sau tới, Kính Hiền bộ dạng muốn nói lại thôi, trong lòng liền có suy nghĩ, hai người hành xử thế này khiến bà bất giác lo lắng, Kính Hiền càng lúc càng lạnh nhạt với Hàn Thị, đây không phải chuyện tốt lành gì. Nữ nhân tới độ hoa tàn ít bướm, dần dần thất sủng là chuyện bình thường, nhưng người vợ kết tóc từ thuở hàn vi không thể vứt bỏ, Kính Hiền có chút đi quá chừng mực rồi.
“Lão thái thái buổi trưa nghỉ ngơi có được tốt không?” Hàn Thị hành lễ xong ngồi xuống bên cạnh bà.
“Lớn tuổi rồi, nhúc nhích người một chút đã đau mỏi.” Lão thái thái cười nói: “Cũng nhờ Chúc mama xoa bóp cho ta vài cái, cuối cùng cũng đỡ mỏi một chút.”
Chúc mama cười nói: “Lão nô xoa bóp theo cách nhị thiếu phu nhân dạy, kết quả thật ngoài sức tưởng tượng.”
“Dạy cho ngươi, nó liền bớt việc rồi.” Lão thái thái cười nhạt.
“Nhị thiếu phu nhân có thể không so sánh với lão nô, lão nô là chuyên môn hầu hạ lão thái thái, nhị thiếu phu nhân còn phải hầu hạ nhị thiếu gia, rồi lại nói hai vị thiếu phu nhân hiếu thuận với người vô cùng, sớm chiều thỉnh an, hỏi han ân cần, so với con gái với mẹ đẻ còn thân hơn.” Chúc mama cười nói.
Lão thái thái cười cười có lệ.
Hàn Thị đem lời đón tới: “Nhược Nghiên cùng Lâm Lan đương nhiên là vô cùng tốt, nếu có thể sớm cho lão thái thái ôm chắt trai thì còn tốt hơn.”
Một câu nói động đến tâm khảm lão thái thái, bà có chút tiếc nuối nói: “Đúng vậy, Nhược Nghiên vào cửa cũng gần một năm rồi, vẫn chưa có tin mừng.”
“Hôm nay chúng ở Tống Tử Quan Tâm cầu nguyện, tin tưởng rất nhanh sẽ có tin tốt.” Chúc mama cười nói.
Hàn Thị nói: “Muốn Bồ Tát hiển linh, cũng phải tự hai đứa có lòng, chỉ sợ chúng nó trẻ tuổi không nhận thức được tâm tư những người làm trưởng bối như chúng ta.”
Lý Kính Hiền không vui nhăn mày nói: “Con cháu tự có phúc của con cháu, cần gì phải suy nghĩ nhiều.”
Hàn Thị ngượng ngập, nghe ra được lão gia trách cứ mụ xen vào việc của người khác.
Lão thái thái thản nhiên nói: “Chuyện sinh con nối dõi là quan trọng hạng nhất, há có thể không quan tâm? Các con còn trẻ, không nóng nảy, nhưng bà già gần đất xa trời như ta, không thể nào ngồi yên được.”
Nghe mẫu thân nói nặng, Lý Kính Hiền câu nệ nói: “Mẫu thân xuân thu đang thịnh, tương lai tất nhiên có thể phúc trạch trùng điệp, nên thoải mái, buông lỏng linh thần.”
Hàn Thị mở miệng: “Lão gia nói rất đúng, lão thai thái thân thể cường tráng, đừng nói ôm chắt trai, con của chắt trai cũng vẫn còn được, nhưng mà con nghe nói Lâm Lan uống cái gì mà thuốc tránh thai, haiz, đáng ra phải nhân lúc tuổi trẻ sinh mấy đứa mới phải.”
Lão thái thái nhất thời cau mày, cảm thấy kinh ngạc nói: “Con nói gì? Lâm Lan uống thuốc tránh thai?”
Hàn Thị vội vã che miệng, giống như mụ không cẩn thận lỡ mồm, ngượng ngùng nói: “Dạ, không có gì.”
Sắc mặt lão thái thái trầm xuống: “Con đừng giấu diếm ta, ta cũng cảm thấy rất kỳ quái, Nhược Nghiên yếu ớt không nói làm gì, nhưng Lâm Lan, ta thấy nó rất tốt, sao vẫn chưa có tin tức, nguyên lai là uống thuốc tránh thai, thật buồn cười, nếu nó không sinh con, cưới vào cửa làm chi?”
“Vợ chồng bọn nhỏ có suy tính của chúng.” Hàn Thị yếu ớt nói.
“Suy tính cái gì? Còn có chuyện gì quan trọng hơn chuyện sinh con sao? Không được, chuyện này phải quản, không thể cho nó tự làm theo ý mính, chưa từng thấy người vợ đứng đắn nào lại không chịu sinh con, đi uống thuốc tránh thai như thế.” Lão thái thái bực mình nói.
Lý Kính Hiền trợn mắt nhìn Hàn Thị một cái, tức giận nói: “Bà không biết chuyện thì đừng có ở chỗ này ăn nói huyên thuyên khiến mẫu thân không thoải mái.”
Rồi hướng lão thái thái nói: “Chuyện này nhi tử cũng có biết, nhìn qua thì Lâm Lan có vẻ khỏe khoắn, thật ra thì thân thể của nó cũng yếu ớt, khi còn bé vì yếu ớt nên mới đi học y, những năm này vẫn một mực điều dưỡng, Minh Doãn cũng là bận tâm cơ thể mẹ nếu không khỏe mạnh sẽ ảnh hưởng hài tử, giống như phu nhân Tĩnh Bá Hầu, tuy nói Lâm Lan đem hết sức bảo toàn hài tử, nhưng đứa nhỏ này sinh ra cũng hay ốm vặt, yếu ớt hơn những đứa bé khác, Lâm Lan là đại phu, lúc nào thích hợp sinh hài tử, con bé rõ ràng nhất.”
Lão thái thái buồn bực hừ một tiếng: “Bản thân ta không nhìn ra nó cũng là yếu ớt nhiều bệnh.”
Chúc mama cười nói: “Nhị thiếu phu nhân chẳng phải là tuổi còn nhỏ sao, lão thái thái, người hãy kiên nhẫn chờ một chút.”
“Nhỏ gì nữa, qua năm cũng mười bảy rồi, lúc ta mười bảy đã có Kính Văn.” Lão thái thái không vui, thở dài nói.
Hàn Thị vốn tưởng rằng lão gia và lão thái thái không biết gì chuyện Lâm Lan uống thuốc tránh thai, không nghĩ tới, lão gia không những biết mà còn nói giúp cho Lâm Lan, làm rối loạn kế hoạch của mụ, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Khương mama thấy thế, cười ha hả nói: “Nếu nhị thiếu phu nhân tuổi còn nhỏ, không chịu nổi trách nhiệm nặng nề là sinh con nối dõi, không bằng cho nhị thiếu gia nạp thiếp, nhị thiếu gia cũng không còn nhỏ tuổi, những người tầm tuổi nhị thiếu gia lúc này đã sớm làm cha rồi.”
Đáy lòng Chúc mama cười, nói mà không biết nghĩ, đại thiếu gia còn lớn hơn nhị thiếu gia hai tuổi, sao không thấy đại thiếu gia gấp gáp?
Lý Kính Hiền lập tức quát lên: “Ngươi già rồi hồ đồ loạn ngôn à? Trưởng tôn Lý gia chúng ta chỉ có thể là con dòng chính, không cho phép loại thiếp thứ.”
Khương mama bị lão gia rống giận, run rẩy không dám nói gì nữa.
Chỉ nghe lão gia lại mắng: “Đến cả các ngươi, loại nô tài ti tiện, sợ thiên hạ chưa đủ loạn mưu mô xảo quyệt, xúi giục chủ mẫu làm chuyện bát nháo, khiến quý phủ không yên, ta thấy, ngươi cũng nên cùng Đặng mama xuất phủ đi cho bớt việc.”
Khương mama run lên, vội vàng quỳ xuống: “Lão gia bớt giận, là lão nô nhất thời suy nghĩ không chu toàn, nói lời vô vị, lão nô không dám.”
Hàn Thị nghe được não lập tức phân tích tình hình, xem ra lão gia hoàn toàn nghiêng về hai vợ chồng Lý Minh Doãn rồi.
Lão thái thái nhìn nhi tử một cái: “Con lớn tiếng làm gì vậy? Khương mama chỉ tùy tiện nói thôi.”
Hàn Thị cười làm lành nói: “Khương mama chỉ là có ý dâng thiếp cho Minh Doãn, cũng là đỡ cho Lâm Lan quýnh lên, nếu không, hai vợ chồng trẻ suy nghĩ non nớt, chúng ta phải đợi đến lúc nào?”
Lý Kính Hiền không dám lớn tiếng nữa, chỉ lạnh lùng nói: “Bà nên quan tâm Minh Tắc đi, chẳng phải tháng sau Minh Tắc phải dự thi sao, ít gây ra chuyện bát nháo chút, để cho cái nhà này được thanh tĩnh, chuyện Minh Doãn từ nay về sau không cần bà quan tâm, nếu còn làm ra hành động u mê nữa, ngươi về nhà mẹ đẻ đi.”
Lão thái thái nghe ra điểm không bình thường, hỏi Hàn Thị: “Đặng mama làm sai chuyện gì?”
Hàn Thị đang định trả lời, Lý Kính Hiền nói: “Đặng mama quản lý phòng bếp không tốt, mượn danh chủ mẫu làm xằng bậy, nhi tử nghĩ không thể để cho loại nô tài làm bại hoại danh tiếng chủ tử ở lại, trục xuất khỏi phủ rồi ạ.” Rồi hướng Hàn Thị nói: “Sau này bà lựa người hầu phải cẩn thận, đừng gây ra chuyện tương tự.” Vừa nói vừa trợn mắt nhìn Khương mama bên cạnh Hàn Thị một cái, coi như cảnh cáo.
Hàn Thị nghe ra thâm ý trong lời nói của lão gia, lão gia nói Đặng mama mượn danh của mụ ra lệnh là muốn không truy cứu lỗi của mụ nữa. Lúc này dịu ngoan nói: “Lão gia nhắc nhở rất đúng, là thiếp thân trị hạ nhân không nghiêm, thiếp thân sớm đã muốn cho bà ta rời phủ, nhưng nghĩ tới bà ta từng đắc lực một thời… Ai biết cuối cùng bà ta lại không biết cao thấp.”
Lão thái thái mặc dù không hiểu rõ lắm, nhưng nhi tử dạy dỗ vợ, bà đành phải lưu lại mặt mũi cho con mình, rồi lại nói Hàn Thị cũng đã tự trách, bà tất không truy cứu nữa, tránh gây thêm chuyện. Liền đổi đề tài: “Làm sao Minh Tắc và Minh Doãn còn chưa tới?”
- See more at: onl /co-dai-thi-hon-tha-tung#sthash.SIc2xPfc.dpuf