Lâm Lan đợi đến quá nửa đêm, lúc trước nghe nói là Minh Châu khóc lóc, bị Khương mama đuổi về Chuế Gấm hiên, sau đó cha già mặt phủ đầy mây đen vào Ninh Hòa đường, một hồi lâu vẫn là vẻ mặt giăng đầy mây đen ra khỏi Ninh Hòa đường, về thẳng thư phòng, không thèm đến cả phòng Lưu di nương. Du Liên đáng thương còn đang quỳ bên ngoài Ninh Hòa đường, hiển nhiên là thành sơn dương thế tội. Đoán chừng cô nàng đáng thương này không dám khai ra là Minh Châu xúi cô ta đi, ai, thật là đáng thương, người đáng thương tất có chỗ đáng hận, thôi thôi, ngủ.
Đợi Lâm Lan tỉnh ngủ, trời đã sáng bảnh, bên gối không có người, Lâm Lan gọi Ngân Liễu tới hầu hạ nàng rửa mặt thay quần áo, tả oán nói: “Lúc này là giờ nào rồi, em không đánh thức ta sớm, tiệm thuốc còn nhiều việc phải giải quyết.”
Ngân Liễu cười nói: "Nhị thiếu gia không cho em gọi nhị thiếu phu nhân, nói không trễ giờ thỉnh an là được.”
Lâm Lan lẩm bẩm hai câu, vội vàng rửa mặt thay đồ nghiêm chỉnh, vừa ăn điểm tâm vừa nghe Cẩm Tú buôn chuyện.
“Du tiểu thư quỳ đến nửa đêm thì không chịu nổi nữa, ngất đi, được đưa về phòng, sáng nay Chúc mama bên cạnh lão thái thái đi xem cô ta, A Hương bên cạnh Minh Châu tiểu thư thì từ sớm đã bị một người môi giới mang đi.” Cẩm Tú biết được gì nói ra hết cả.
Lâm Lan gật đầu: "Thật là cực khổ cho em.”
Cẩm Tú hì hì cười nói: "Nô tỳ một chút cũng không cảm thấy cực khổ, chuyện này thật là thú vị.”
Lâm Lan liếc xéo nàng, Cẩm Tú quả nhiên rất có tinh thần buôn chuyện, bảo đảm là một người đưa tin xuất sắc, không sợ nửa đêm cực khổ cắm chốt, tin tức nào cũng đào được.
“Ừ, em cảm thấy thú vị là tốt, làm tốt lắm.” Lâm Lan khích lệ.
Cẩm Tú dùng sức gật đầu, cảm giác được chủ tử khen ngợi thực đáng tự hào.
Điểm tâm xong, Lâm Lan đến chỗ mụ phù thủy thỉnh an, tới Ninh Hòa đường, Thúy Chi nói phu nhân bị bệnh. Lâm Lan tỏ ra lo lắng: “Phu nhân có sao không? Có muốn ta xem thế nào không?”
Khương mama xốc rèm đi ra ngoài, cười khẽ nói: “Nhị thiếu phu nhân có lòng rồi, phu nhân chỉ hơi nhức đầu, nghỉ ngơi chút là ổn thôi.”
Lâm Lan nói: "Vậy thì nhờ Khương mama chuyển lời tới phu nhân, ta đã tới, buổi tối sẽ lại đến thỉnh an phu nhân.”
Ra khỏi Ninh Hòa đường, Lâm Lan đi sang Triêu Huy đường, đoán không chừng lão thái thái cũng đang nhức đầu. Chúc mama đi ra ngoài nói: “Lão thái thái nói tâm tình lúc này không tốt, nếu nhị thiếu phu nhân có thì giờ, đi xem Du tiểu thư một chút xem sao.”
“Sao thế? Du tiểu thư có điểm nào không thoải mái sao?” Lâm Lan ân cần hỏi.
Chúc mama cảm thấy kỳ lạ: “Nhị thiếu phu nhân còn không biết?”
Lâm Lan ra vẻ không hiểu: “Biết cái gì cơ?”
Chúc mama ngượng ngùng: "Không có chuyện gì, Du tiểu thư bị sốt.”
Lâm Lan thầm nhủ: Vừa bị kinh sợ, vừa quỳ hơn nửa đêm, có thể không sốt đùng đùng sao?
“Ta đi xem cô ấy một chút.” Lâm Lan cầu còn không được, nàng không thể đi tìm Du Liên vì tránh nghi ngờ, nhưng Chúc mama đã có lời, sao nàng có thể từ chối?
Mặt Du Liên đỏ bừng, hai mắt nhắm hờ, hơi thở yếu ớt, Lâm Lan sờ trán cô ta, thật là nóng dọa người.
Mạt Nhi hầu hạ bên cạnh Du Liên khóc nức nở nói: “Nhị thiếu phu nhân, tiểu thư chảy thật là nhiều máu…”
Lâm Lan mơ hồ đoán được, hỏi: “Chỗ?”
Mạt Nhi lúng túng, Lâm Lan có thể khẳng định, thằm mắng: “Lý cầm thú, a không phải, Minh Doãn họ Lý, lão cha già thật đúng là xứng với cái danh ác hơn thú.”
Lâm Lan sai Ngân Liễu mở hòm thuốc, lấy ra mấy viên thuốc đã hoàn tán, phân phó Mạt Nhi: “Ngươi đem đi nghiền với nước ấm, đến khi thuốc tan ra thì giúp tiểu thư uống.”
Lại để cho Cẩm Tú đỡ Du Liên, mở xiêm y cô ta ra, dùng Bạch Cửu xoa người giúp cô ta.
Một hồi sau Du Liên mới từ từ khôi phục huyết sắc, nhìn thấy nhị thiếu phu nhân, nước mắt Du Liên rơi như mưa, cô ta vốn tính toán tới nhị thiếu gia, không nghĩ tới mình lại thất thân, lão thái thái sớm tới mắng cô ta một trận thê thảm, không có nửa lời an ủi, hôm nay, chỉ có nhị thiếu phu nhân tới giúp cô ta chữa bệnh… Du Liên vừa xấu hổ vừa hối hận, nghẹn ngào: “Nhị thiếu phu nhân…”
Lâm Lan ý bảo cô ta đừng nói gì, quay đầu phân phó Ngân Liễu: “Ngân Liễu, em mang Mạt Nhi về lấy bình sứ trắng ở tầng thứ ba, là bình thuốc mỡ ấy, nói cho Mạt Nhi sử dụng thế nào.”
Ngân Liễu thầm hiểu nhị thiếu phu nhân có lời nói với Du tiểu thư, liền lên tiếng đem Mạt Nhi lui ra.
Trong phòng không còn ai, Lâm Lan nói: “Mọi người đều nói là cô sai, ta không tin, cô luôn cẩn thận, trầm tĩnh, như thế nào lại làm ra chuyện hoang đường này.”
Du Liên cảm kích, khóc càng dữ hơn.
Lâm Lan cầm khăn thay cô ta lau lệ, lại nói: “Việc đã đến nước này, lỗi đều rơi vào người cô, cũng không còn cách nào sửa lại, dù gì cũng quan hệ tới thể diện của lão gia, thể diện phu nhân, còn có danh dự Lý gia. Có điều, cô cũng không thể để mình phải chịu ủy khuất lớn như vậy, dù sao cũng phải có người biết cô là thay người chịu tội, nếu không, cuộc sống sau này của cô trong nhà này sẽ không dễ dàng gì, phu nhân hận cô, chắc chắn sẽ trị cô…”
“Nhưng… ta có thể đi tìm ai để nói sao?” Du Liên buồn bã, vẻ mặt vạn phần đáng thương.
Lâm Lan thở dài một hơi: “Ta thật sự thấy cô đáng thương mới nghĩ ra kế, nếu để phu nhân biết được, cuộc sống của ta sẽ không dễ chịu gì…”
Du Liên nắm lấy tay áo nhị thiếu phu nhân, hệt như bắt được một cọng rơm cứu mạng, ánh mắt trông mong nhìn nhị thiếu phu nhân: “Kính xin nhị thiếu phu nhân dậy ta, Du Liên có thể thề, tuyệt đối sẽ không để cho bất kỳ ai biết, ân tình lần này của nhị thiếu phu nhân, kiếp sau Du Liên xin làm trâu làm ngựa báo đáp…”
Lâm Lan thở dài nói: "Ta sẽ giúp cô, nếu không ta đã không tới thăm cô, có điều, cô phải nói cho ta biết rõ sự thật.”
Du Liên do dự, đem chuyện Minh Châu giật giây mình đi đối phó với nhị thiếu gia nói ra, giọng nói mỗi lúc một nhỏ: “Nhị thiếu phu nhân, thật xin lỗi, là Du Liên hồ đồ.”
Lâm Lan sờ sờ đầu cô ta, thương tiếc nói: “Cái này không trách cô được, cô cũng là bất đắc dĩ.” Dứt lời, Lâm LAn cúi người bên tai Du Liên thì thầm, ánh mắt Du Liên dần dần sáng lên.
“Chỉ có lão thái thái mới có thể giúp được cô, nhớ kỹ, một mực chắn chắn là mình bị ép buộc, sau này, cô thành thể diện của mọi người, mọi chuyện không thể làm gì khác hơn là dìm xuống, giờ cô đã dẫm chân xuống vũng nước bẩn thì không thể hèn yếu giống như trước kia, phải học cách tự bảo vệ mình, mọi việc khó hơn là cô tưởng, trước mắt cô phải luôn phòng bị phu nhân, hiểu chưa?” Lâm Lan chỉ đường, nàng không phải vì lòng áy náy mà giúp Du Liên, nàng đã sớm nói, Du Liên sẽ rơi vào bẫy của nàng, nói rõ Du Liên tâm tư bất chính, bị ép buộc nhưng cũng là có một phần tâm tư, không thể tha thứ, nàng giúp Du Liên, chẳng qua là ứng với câu nói, kẻ thù của kẻ thù chính là chiến hữu, nàng chỉ hi vọng vị chiến hữu này lực chiến đấu không quá yếu.