Cổ Đại Thí Hôn

Lâm Lan vui mừng cất chứng từ vào hộp khóa lại.
Lý Minh Doãn vẫn duy trì tư thế đặt bút xuống, hồi tưởng từng câu từng chữ, mới rồi nàng yêu cầu, hình như mình có thêm một câu nói, sau này chữ hắn viết cùng bổng lộc hắn kiếm được hết thảy đều thuộc về nàng... Ách, đây chẳng phải là có ý, nếu hắn làm nàng phát bực, rất có thể rơi vào cảnh người không có đồng nào? Hơn nữa còn là cả đời người không có đồng nào?
“Cái kia... Lan Nhi, ta cảm thấy có chỗ không thỏa đáng...” Lý Minh Doãn hô.
Lâm Lan đã cất kỹ chứng từ, cười quỷ dị một tiếng: “Chàng nói gì? Cái gì không ổn?”
Khó mới gặp được nàng cao hứng như thế, Lý Minh Doãn hít sâu, khóe môi chậm rãi tạo ra một độ cong hoàn mỹ: “Không có gì, nàng cảm thấy ổn thì là ổn.” Dù sao hắn chắc là không cưới vợ bé nữa, mấy chứng từ này có hay không cũng không sao.
“Phụ thân gọi chàng qua có chuyện gì thế?” Lâm Lan đi tới ngồi bên cạnh hắn, thân mật kéo tay hắn lại.
“Cũng chỉ là gọi ta tới đánh giá xem lần này đại ca thi như thế nào.” Lý Minh Doãn tựa hồ rất hưởng thụ việc nàng như chú chim nhỏ nép vào mình, trong lòng cảm thấy một tờ chứng từ đổi lại nàng cả đời an lòng, hết sức đáng giá.
“Vậy chàng cảm thấy đại ca thi như thế nào? Có hi vọng không?” Lâm Lan uống một viên Định tâm hoàn, tiếng nói phá lệ ôn nhu.
“Hi vọng thì vẫn có, mọi việc đều không tránh khỏi sai sót... Có điều làm bài cũng không tệ lắm.”
Hàn Thị hoàn toàn suy sụp, ôm ngực mà thở, mặt mũi chẳng còn gì, vốn định đóng kín cửa mắng vài câu phát tiết cũng có thể thoải mái chút ít, không nghĩ tới lão thái thái tới, ngồi hơn nửa ngày, nói là tới dỗ dành mụ, nhưng những lời an ủi kia như xát thêm muối vào vết thương của mụ, khiến mụ nghẹn thiếu chút hộc máu tại chỗ.
Thật vất vả lão thái thái mới rời đi, lúc này Hàn Thị muốn mắng cũng chẳng còn sức mà mắng, mắt trắng dã trợn tròn cơ hồ lại muốn ngất đi.
Thúy Chi vội mang trà nóng vào, Khương mama đỡ Hàn Thị dậy, uy mụ uống hai hớp, giúp mụ nhu bối thuận khí, hồi lâu, Hàn Thị mới thở lại bình thường,
“Không phải Lâm Lan một mực nói Lưu di nương vẫn đang trị hàn bệnh ư? Sao đột nhiên lại mang bầu?” Hàn Thị trăm mối mà không có cách giải.
Khương mama đưa mắt nhìn Thúy Chi, ra hiệu bảo cô ta lui xuống.
Thúy Chi vội vàng lui ra.
"Phu nhân, có lẽ là ngoài ý muốn...” Khương mama an ủi phu nhân cũng là an ủi chính mình, bằng không nói như thế nào? Chẳng lẽ chúng ta đều bị nhị thiếu phu nhân lừa... Nếu quả thật như vậy thì quá tệ rồi, thế có nghĩa, lão gia đã biết có người hạ độc, đáng sợ hơn chính là, lão gia biết rồi còn có thể ẩn nhẫn lâu như vậy không bộc phát. Thật sự không dám nghĩ.
“Ngoài ý muốn, thật sự là ngoài ý muốn sao?” Hai mắt Hàn Thị lộ ra sợ hãi, trong lòng càng thêm đau buồn mãnh liệt, khoảnh khắc nghe được Lưu di nương có thai, mụ không phải là tức ngất đi, mà là bị hù cho hoảng sợ. Theo đại phu kia nói, dùng lượng thủy ngân như vậy, không thể nào mang thai hài tử nữa, mà Lâm Lan một mực chữa bệnh cung hàn cho Lưu di nương, nhưng hiện tại thiên chân vạn xác có thai rồi, nói rõ cái gì?
"Có lẽ là... Thời gian dài, độc tính thủy ngân giảm đi.” Khương mama phân tích tâm tư phu nhân.
“Hơn nữa, Tiễn Thu lén đem thuốc tới, lão nô cầm đi nghiệm quá, đích xác thuốc là trị liệu hàn bệnh.”
Hàn Thị mặc nhiên một lúc lâu: “Vẫn nên cẩn thận, đi mời đại phu lại đây, nói hắn cẩn thận nhìn thân thể Lưu di nương có chỗ nào không ổn không.”
“Vâng, sáng mai lão nô sẽ đi sớm.” Khương mama đáp.
Hàn Thị không nhịn được lại thở dài: “Con tiện nhân Du Liên còn chưa giải quyết xong thì Lưu di nương đã mang bầu tiểu nghiệt chủng. Ta phạm vào sai lầm gì mà mọi chuyện không thuận thế này.”
“Lão nô đã thấy Du tiểu thư không đơn giản, thoạt nhìn thành thật, bảo sao nghe vậy, ai biết vừa quay đầu cô ta lại một khóc hai nháo ba thắt cổ, lại còn khiến tiểu thư suýt chút gặp chuyện, lão thái thái mở miệng một tiếng là cấp cho Du gia một tiếng công đạo, vậy ai sẽ cho phu nhân một cái công đạo?” Khương mama tức giận bất bình nói.
Hàn Thị cắn răng nói: “Ta thật hối hận mời bà ta tới, đã không giúp được gì, ngược lại còn phải chịu sự áp chế. Nói gì mà ủy khuất của con mẹ biết, trong lòng mẹ cho tới giờ chỉ nhận đứa con dâu là con... Nói toạc ra, trong lòng bà ta chỉ có nhi tử của mình, suốt ngày công chính đeo khóe miệng, ta xem, thượng bất chánh hạ tắc loạn, nhưng lời này chính là ứng trên người bà ta.”
“Chẳng phải nghe được Lưu di nương có bầu, lão thái thái cao hứng cười không ngậm miệng lại được sao.” Khương mama căm phẫn nói: “Vốn trông cậy vào lão thái thái có thể thương tiếc phu nhân, giúp đỡ phu nhân một chút, kết quả lão gia làm ra những chuyện kinh liễm kia, qua miệng bà đều biến thành danh chánh ngôn thuận cả.”
Hàn thị vuốt vuốt ngực: "Khương ma, giúp ta nghĩ biện pháp, sớm đem lão thái bà về với ông bà đi, ta không trông cậy được bà ta giúp ta cái gì.”
Sáng sớm ngày hôm sau, Khương mama đi mời đại phu tới, đến phòng Lưu di nương, lão gia đã ở đây, bị lão gia một câu đuổi ra... Sau này thân thể cùng thai nhi trong bụng Lưu di nương giao cả cho nhị thiếu phu nhân điều dưỡng, người bên cạnh không cần quan tâm.
Hàn Thị nghe được hồi bẩm, cơm trưa cũng không nuốt xuống được.
Lý Minh Doãn đánh giá tương đối chính xác, ba ngày sau yết bảng, Minh Tắc quả nhiên trúng, hạng trung hạ. Hàn Thị vui mừng quá đỗi, liên tục lo lắng, hôm nay cuối cùng thấy ánh mặt trời. Làm cho mụ tin tưởng, mình sắp đổi vận rồi. Đồng thời lòng dạ trống trải, ánh mắt xa xăm, bà bà, trượng phu đều không dựa vào được, chỉ có nhi tử của mình mới có thể tin tưởng, chỉ cần Minh Tắc có tiền đồ, còn sợ gì Lý Kính Hiền ông, sợ gì Lý Minh Doãn ngươi? Càng đừng nói những di nương này, chỉ là đám tép riu.
Minh Tắc thi đậu minh kinh, kế tiếp phải chuẩn bị tham gia khảo thí ở Lại bộ, Lý Kính Hiền cùng Lại bộ Cát Thượng Thư rất có giao tình, mùng mười tháng tư, lão mẫu Cát Thượng Thư đại thọ bảy mươi, Hàn Thị quyết định nhân cơ hội này đưa một phần đại lễ, muốn kết giao tình với Cát phu nhân, lót đường cho Minh Tắc.
“Phu nhân, tiểu nhân tìm được nơi bán Điền Hoàng thạch như người dặn, phẩm chất thượng thừa, ánh sáng diễm lệ, tuyệt đối là Điền Hoàng cực phẩm.” Triệu quản sự trả lời.
Hàn Thị nói: “Hắn ra giá bao nhiêu?”
Triệu quản sự từ từ vươn ra ba ngón tay.
"Ba trăm lượng? " Khương mama hít một ngụm lãnh khí.
“Vâng, hoàng kim.” Triệu quản sự bổ sung.
"Mắc như vậy? Hôm kia cái bức chữ đã xài một ngàn lượng bạc rồi, cái này ba trăm lượng hoàng kim...” Khương mama thử nghĩ cũng đã đau lòng.
“Điền hoàng thượng hạng, giá này không hề đắt, có tiền còn chưa chắc mua được kia, ông chủ kia biết là trong phủ chúng ta muốn mua mới nhịn đau bỏ những thứ yêu thích.” Triệu quản sự nói.
“Ba trăm lượng thì ba trăm lượng, chỉ cần là trợ giúp cho đại thiếu gia, tiêu bao nhiêu cũng là đáng giá, Triệu quản sự, ngươi đi nói với ông chủ Tụ Bảo Trai một tiếng, thứ này chúng ta muốn, hai ngày nữa sẽ giao bạc.” Hàn Thị dứt khoát nói, nếu là bình thường, ba trăm lượng hoàng kim chẳng là gì, mụ không chút nháy mắt, vấn đề bây giờ lúc thời kỳ bất thường, tháng trước mụ vay mượn khắp nơi mới trả đủ tiền lãi, số tiền kia phải nghĩ biện pháp đã.
"Phu nhân, là hoàng kim. " Triệu quản sự nhắc nhở.
Hàn thị không nhịn được phất tay: "Ta biết, ngươi chỉ biết đi nói thế là được.”
"Vâng... " Triệu quản sự chắp tay thi lễ lui xuống.
“Phu nhân, đại lễ cần tới năm sáu ngàn bạc, có phải quá nặng hay không?” Khương mama thử dò xét. Phu nhân khó xử thế nào bà ta rõ nhất, chẳng lẽ cần phải đưa những đồ này? Trong khố phòng còn có bao nhiêu bảo bối đâu.
Hàn Thị thở dài nói: "Khương mama, đây là điều mấu chốt, ngoài ra nếu lão gia cũng đi lại, chuyện tốt nhất định sẽ tới, rồi lại nói, tặng lễ không những phải quang quý mà còn phải khiến người ta hài lòng, cái này gọi là hợp ý mới có thể làm công to, ta đã nghe ngóng, Cát đại nhân yêu thích thư pháp điêu khắc, cứ định như vậy, khó khăn trong thời gian này thôi, bên Sơn Tây nói là tháng tư sẽ có tin tức tốt, chúng ta hãy kiên trì.”
Nói vậy không sai, vấn đề là bạc từ đâu đây? Khương mama nhắc nhở: “Tháng này còn phải đối phó với tiền lãi.”
Hàn Thị phiền não: “Ngươi cũng đừng nhắc nhở ta, vừa nói đến tiền lãi là đầu muốn nổ tung.”
Nghĩ ngợi một lúc lâu, Hàn Thị nói: “Ta nhớ Cẩm Tú phường nói muốn mua cửa hiệu mặt tiền Đông Trực Môn...”
Khương mama căng thẳng: “Phu nhân, người tính... Nhưng cửa hàng kia là của nhị thiếu gia.”
Hàn Thị trầm mặt xuống: “Cái gì nhị thiếu gia, kia cũng là của lão gia, ngươi đi hỏi xem, họ còn muốn mua không.” Bán đi một cửa hiệu mặt tiền, tặng lễ vật hay tiền lãi chỉ là chuyện nhỏ.
"Lão nô chỉ sợ tương lai nhị thiếu gia biết, sẽ...” Khương mama do dự.
Hàn Thị cười lạnh nói: “Nó biết thì đã sao? Có thể đi kiện ta bán cửa hàng của nó ư? Nó mặt mũi nào mà nói những lời đó, mà cho dù nó đi kiện thì ta xem sau này nó còn ở trong quan trường thế nào.”
Diệp Thị kia thật là xảo quyệt, mười tám cửa hàng kia đều dưới tên Minh Doãn, điều này tạo cho mụ rất nhiều phiền toái, bất quá, mặc cho Diệp Thị ngươi xảo quyệt, đồ đến tay ta sao còn giao ra đây? Không có cửa đâu. Mụ sẽ từ từ xử lý sạch sẽ những cửa hàng này, sau đó đặt mua sản nghiệp mới, toàn bộ viết dưới danh nghĩa Minh Tắc. Mặt mũi Lý gia ư? Thối nát từ trên xuống dưới, còn mặt mũi gì. Mụ quyết như vậy, xem bọn họ có thể làm gì mụ.
Việc mụ phù thủy thu nạp bảo bối, Lý Minh Doãn cùng Lâm Lan đã biết.
“Chẳng lẽ mụ ta còn cất giấu bạc?” Lâm Lan có thể hiểu được mụ ta sốt ruột vì nhi tử nhưng nàng không giải thích được vì sao mụ có nhiều bạc như vậy. Tiền lãi mỗi tháng hơn hai vạn cũng đã khiến mụ chật vật, còn cả tiền chi tiêu cho đại gia đình nữa.
Lý Minh Doãn mỉa mai: “Mụ có chỗ nào mà cất giấu? Trừ phi phụ thân đưa cho, có điều theo ta biết được, phụ thân không đưa bạc cho mụ mà là lén đưa cho Lưu di nương đặt mua hai sản nghiệp.”
Lâm Lan kinh ngạc: “Nhìn không ra, phụ thân thật sự ưa thích Lưu di nương.”
Lý Minh Doãn cười nhạo nói: "Đó là phụ thân chuẩn bị cho nhi tử. Mụ phù thủy hôm nay vắt óc tìm mưu kế chuẩn bị tiền, ta xem chừng, là muốn động tới mấy gian cửa hàng.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui