Vũ Dương vào cung không thấy trở về, mới đầu Bùi Chỉ Thiến cho là Vũ Dương lưu lại trong cung mấy ngày với Thái hậu, nhưng là, thoáng một cái đã bảy, tám ngày vẫn không thấy ra ngoài, hơn nữa không báo tin gì cho nàng, lúc này Bùi Chỉ Thiến mới phát hiện chuyện không ổn.
Phía bên Thánh thượng, tấu chương cầu tình thay Lý gia đều bị bác lại, trên triều, Bùi học sĩ vừa mở miệng ra nói một câu, Thánh thượng liền nói: “Chuyện này tạm thời không nghị.”
Phía bên đại lao Hình bộ, mặc dù không cho phép bất luận kẻ nào thăm hỏi nhưng lúc trước Diệp Đức Hoài vẫn có thể sai người hỏi thăm được tin tức Minh Doãn, biết hắn đang thế nào, nhưng bây giờ thì không biết thế nào, sau có tin nho nhỏ để lộ ra, nói lúc này Minh Doãn không còn ở đại lao Hình bộ.
Trần Tử Dụ mỗi ngày hối hả ngược xuôi, thế nhưng không được kết quả gì, ngay cả Bùi đại nhân cũng nói, chuyện này tạm thời hoãn lại không bàn thì tốt hơn.
Đủ loại dấu hiệu cho thấy, tình thế rất bất thường, nhưng tất cả mọi người đều không đoán ra, tột cùng vấn đề ở chỗ nào.
Diệp lão gia vốn bình tĩnh bắt đầu ngồi không yên, Lâm Lan lại càng lo âu bất an, kể từ khi xảy ra chuyện này, chưa lúc nào lại như mấy ngày nay, mờ mịt không biết mấu chốt chỗ nào, không biết làm thế nào để cứu Minh Doãn.
Vũ Dương bị giam lỏng ở trong cung cũng rất nóng ruột, nàng không biết kế tiếp Thái hậu sẽ làm gì, uy hiếp Lý Minh Doãn hay hiếp bức Lâm đại phu, Thái hậu một câu trách nhiệm gia tộc làm nàng á khẩu không trả lời được. Nàng phải làm thế nào đây? Nếu như nàng nghe theo an bài của Thái hậu, nàng còn mặt mũi nào đối mặt với Bùi Chỉ Thiến? Chỉ Thiến nhất định sẽ khinh bỉ nàng, tương lai phải đối mặt thế nào với nam nhân của mình nhưng không thương mình?
Vũ Dương đợi rất nhiều ngày, rốt cục đợi được Tam Hoàng tử phi Chương Thị tiến cung thỉnh an Thái hậu. Vũ Dương biết Chương Thị có quan hệ khá thân thiết với Chỉ Thiến, thừa dịp Thái hậu cùng Chương Thị trò chuyện, nàng vội vàng viết một mẩu thư, nhưng là, nói Chương Thị truyền tờ giấy, chỉ sợ Chương Thị sẽ không dám giúp. Vũ Dương cuống loạn cả lên, nhìn khắp phòng, bỗng nhiên thấy một lọ hoa tường vy, liền nảy ra ý.
Đợi Chương Thị đi ra ngoài, Vũ Dương vội nghênh đón, ngọt ngào lên tiếng: “Tam Hoàng phi...”
Chương Thị thấy Vũ Dương, cười nói: “Nghe nói muội muội ở trong cung, ta còn không biết sao không thấy muội muội, thì ra muội muội ở nơi này.”
Vũ Dương cười hì hì nói: "Vũ Dương đây không phải là sợ quấy rầy Tam Hoàng phi cùng Thái hậu trò chuyện sao?”
Chương Thị che miệng cười nói: “Muội trở nên thức thời như vậy từ khi nào đấy?”
Hai người vừa nói chuyện, liền thấy Tào mama đi ra, cảnh giác nhìn Vũ Dương.
Vũ Dương lấy lọ hoa tường vy ra, cười nói: “Lần trước Chỉ Thiến tỷ tỷ nói, hoa tường vy trong cung rất đẹp, vừa vặn mấy ngày trước Hoàng hậu nương nương thưởng cho ta mấy lọ hoa này, ta tặng cô ấy một lọ, xin phiền Tam Hoàng phi mang cho Chỉ Thiến tỷ tỷ giùm ta.”
Chương Thị nói: “Chuyện này đơn giản, giao cho ta là được.”
Tào mama chăm chú nhìn lọ hoa tường vy trong tay Vũ Dương. Vũ Dương cười một tiếng: “Tào mama, bà có muốn kiểm tra không?”
Tào mama không khách khí, mặt tươi cười đi tới, nhận lấy soi xét kỹ càng, phát hiện không có gì lạ, cười nói: “Tường vy năm nay rất đẹp, lại thơm nữa.” Nói rồi trả lại cho Vũ Dương.
Vũ Dương yên lặng, đổi lọ hoa tường vy từ tay trái qua tay phải, giao cho Chương Thị: “Vậy thì phiền toái Tam Hoàng phi rồi.”
Chương Thị cũng là người khôn khéo, vừa nghe Tào mama cùng Vũ Dương nói chuyện, liền cảm giác có chuyện khác thường, nhưng là Tào mama đã tự tay kiểm tra, cho dù có vấn đề gì cũng không trách lên đầu mình, liền khẽ mỉm cười, nhận lấy lọ hoa, nói: “Chỉ là chuyện nhỏ, phiền toái gì chứ.”
Tiễn Chương Thị, Vũ Dương thầm thở phào nhẹ nhõm, may là nàng có chuẩn bị kỹ lưỡng, bằng không không qua được mắt Tào mama.
Chương Thị xuất cung, đem lọ hoa tường vy giao cho nha hoàn, dặn mang tới quý phủ Bùi đại học sĩ.
Bùi Chỉ Thiến nhận được lọ hoa tường vy của Vũ Dương thì cảm thấy kinh ngạc, Vũ Dương tiến cung đã mười mấy ngày rồi, lúc này đưa lọ hoa tường vy tới, là muốn truyền tin tức gì cho nàng?
Bùi Chỉ Thiến suy nghĩ một chút, lấy tấm khăn lớn đặt lên bàn, đổ lọ hoa tường vy ra, bên trong rơi ra một tờ giấy, Bùi Chỉ Thiến vừa nhìn, nhất thời biến sắc, lập tức nói: “Nhược Nhi, nhanh chóng chuẩn bị xe ngựa.”
Bùi Chỉ Thiến vội vã chạy tới Hồi Xuân Đường, Lâm Lan vội đón nàng vào phòng trong.
“Có tin tức gì không?” Đây là câu gần đây Lâm Lăn gặp người liền hỏi, nói nhiều thành quen miệng.
Bùi Chỉ Thiến thần sắc mặt ngưng trọng gật đầu, lấy ra tờ giấy: "Đây là tin hôm nay Vũ Dương Quận chúa gửi ra từ trong cung, cô xem đi.”
“Chuyện đảng phái tranh giành, bức hôn.” Lâm Lan mở tờ giấy ra, khẽ thì thầm.
Mối băn khoăn những ngày qua rốt cục được giải, thì ra là như vậy, Thái tử cùng Tứ Hoàng tử cũng từng nghĩ lung lạc Minh Doãn nhưng đều bị Minh Doãn nhất nhất hóa giải, Minh Doãn không muốn bị cuốn vào cuộc tranh giành ngôi vị Hoàng đế, chỉ muốn an ổn, kể từ khi Tứ Hoàng tử xuất chinh, bên Thái tử liên tiếp lấy lòng, không nghĩ tới, lần này, có người lợi dụng Minh Doãn gặp rủi ro, nghĩ bức bách Minh Doãn lựa chọn trận doanh. Nhưng là, bức hôn là có ý gì? Ép Minh Doãn cưới người nào?
"Ta đoán, Thái hậu muốn bức Lý học sĩ cưới Vũ Dương.” Bùi Chỉ Thiến nói ra suy đoán trong lòng.”
“Cô nghĩ xem, nếu khó khăn lần này là do Thái hậu quấy nhiễu, vậy mục đích Thái hậu đã rõ, Tứ Hoàng tử đại thắng, nhất định uy danh đại chấn, Đức phi nương nương vốn đang được sủng ái nhất, Tứ Hoàng tử hiển nhiên tạo nên uy hiếp lớn với ngôi vị Thái tử, khó tránh Thái hậu dùng thủ đoạn bức Lý học sĩ về phe Thái tử.”
Lâm Lan cười lạnh: "Thái hậu cũng quá để mắt Minh Doãn rồi, chẳng lẽ có Minh Doãn, ngôi vị Thái tử có thể vững như Thái Sơn?”
“Chuyện Lý học sĩ lần này, ta nghe nói cả Đức phi nương nương cũng góp lời trước mặt Hoàng thượng, dư luận triều đình lại khỏi phải nói, đều hướng về Lý học sĩ, Lý học sĩ không cần nói, lòng dạ mọi người đều biết rõ, sớm muộn Lý học sĩ sẽ đi vào nội các, mấu chốt là nhân duyên của Lý học sĩ rất tốt, cha ta từng phân tích, văn võ đại thần xưa ý kiến luôn bất đồng, nhưng thái độ của hai bên về Lý học sĩ lại đồng nhất như nhau, điều này chẳng phải Thái hậu rất quan tâm sao? Hiện tại ta sợ chính là, nếu như Lý học sĩ không đáp ứng điều kiện của Thái hậu, hậu quả sợ là khó lường.” Bùi Chỉ Thiến khẽ thở dài.
Lâm Lan cúi đầu trầm ngâm không nói, trong lòng thật khổ sở, tại sao nàng cùng Minh Doãn lại gặp nhiều trắc trở đến vậy? Hai người yêu nhau muốn ở cùng một chỗ, tại sao lại khó đến thế? Những người muốn bò vào giường, nhúng tay vào, nàng lần lượt dễ dàng đuổi đi, nhưng là, lần này không giống như trước, nếu bình thường, Minh Doãn chắc chắn không chút suy nghĩ sẽ cự tuyệt, bức bách cũng vô dụng, cùng lắm thì từ quan không làm, hoàng gia cũng không dám công khai ép thần tử bỏ vợ cưới người khác, nhưng hiện tại là thời điểm vô cùng nhạy cảm, tính mạng Minh Doãn nắm trong tay người ta, nói khoa trương một chút, bây giờ, người muốn ngươi chết thì phải chết Làm sao bây giờ? Nàng không có chút chủ ý nào vào lúc này, trong lòng tràn đầy cảm giác vô lực.
Nhìn Lâm Lan ảm đạm, Bùi Chỉ Thiến cũng khó chịu, đành khuyên nhủ: “Cô đừng vội, ta trở về sẽ nói chuyện với phụ thân, xem có biện pháp gì có thể hóa giải nguy cơ này.”
Lâm Lan khó khăn nặn ra một nụ cười, chấn hưng lại tinh thần: “Ta không sao, chuyện gì cũng sẽ có cách giải quyết, ta tin tưởng...”
Tiễn Bùi Chỉ Thiến, Lâm Lan sang cửa hàng tơ lụa Diệp Thị đối diện, cậu cả không có ở cửa hàng, Lâm Lan chạy thẳng tới Diệp gia.
“Cái gì? Hóa ra là Thái hậu cản trở, còn muốn bức hôn? Hỏng thật rồi...” Diệp Đức Hoài nghe xong lời Lâm Lan nói, chợt đứng lên, trong miệng thì thầm, cau mày, đi đi lại lại.
Vương Thị càng nhìn càng nóng lòng: “Lão gia, người mau mau tìm cách.”
Thích Thị oán giận, nói: “Thật là quá hèn hạ, đường đường là hoàng gia, sao lại làm ra loại hành vi ti tiện thế này?”
Vương Thị vội nói: “Đệ muội, lời này không thể nói lung tung, để nghe được sẽ là tội đại bất kính.”
“Muội nhổ vào! Bọn họ dám làm thế, sao muội không dám nói?” Tính tình Thích Thị nóng nảy, tức giận lên là bất kể tất cả.
Vương Thị than thở: “Với tính tình Minh Doãn, bảo nó bỏ vợ tái giá, sợ là chết cũng không đáp ứng.”
Trong lòng Lâm Lan đau đớn, nàng lo lắng chính là điểm này, Thái hậu chỉ ép Minh Doãn về phe thì không khó, nhưng là ép Minh Doãn hưu nàng, khẳng định Minh Doãn không đáp ứng.
“Aiz, lão gia, đừng đi đi lại lại nữa, ta choáng váng hết đầu óc rồi.” Vương Thị nhìn lão gia đi tới đi lui, trong lòng càng thêm lo lắng.
Diệp Đức Hoài tức giận ngồi xuống: “Nghìn tính vạn toán, không ngờ là có người nhân cơ hội làm khó dễ, aiz... phải làm sao đây.”
“Vấn đề là hiện tại chúng ta không liên lạc được với Minh Doãn, nói không chừng Minh Doãn sẽ có biện pháp.” Thích Thị nói.
Lâm Lan yên lặng, trên đường tới đây, nàng đã nghĩ hết mọi khả năng, nếu như, đến bước đường cùng, nàng thà rằng rời đi chứ không để Minh Doãn vì nàng mà mất mạng.
“Đừng vội, đừng vội, để ta suy nghĩ thật kỹ.” Diệp Đức Hoài cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại, gấp gáp không giải quyết được vấn đề.
Diệp Đức Hoài suy nghĩ một chút, lớn tiếng nói: "Người đâu, đi Trần phủ mời Trần tam công tử tới.”
Tiểu tử Trần Tử Dụ lắm mưu nhiều kế, nói không chừng có biện pháp, Ba ông thợ may bằng một Gia Cát Lượng!*”
* 臭皮匠, 勝過一個諸葛亮 - ba người kém cỏi biết làm việc tập thể còn hơn một người giỏi giang
Rất nhanh Trần Tử Dụ đã tới, nghe cậu cả nói xong, Trần Tử Dụ nhảy lên, tức giận nói: “Cái gì? Bức hôn? Thật là buồn cười, Thái hậu làm như vậy, không sợ bị sặc nước miếng chết đuối sao.”
Lâm Lan vội nói: “Bây giờ mới là suy đoán, chưa xác định, nhưng có thể khẳng định là, Thái hậu khăng khăng muốn Minh Doãn đứng về phe Thái tử.”
“Tử Dụ, cậu xem chuyện này làm sao?” Diệp Đức Hoài hỏi.
Trần Tử Dụ tỉnh táo lại, suy nghĩ một chút, nói: "Cháu cảm thấy chuyện này chưa tới mức không còn đường cứu vãn, theo cháu đoán, Hoàng thượng chắc chắn rõ ràng mưu đồ này của Thái hậu, làm Hoàng thượng, ngài quyết không hi vọng thần tử ngài trọng dụng đi thần phục người khác, dù cho người này là người Hoàng thượng khâm định làm người kế vị, huống chi, trong lòng Hoàng thượng rốt cuộc toan tính Thái tử hay Tứ Hoàng tử còn đợi cân nhắc. Hoàng thượng gác lại chuyện này, có lẽ còn đợi chờ thời cơ.”
"Thời cơ? Lúc nào?” Diệp Đức Hoài không giải thích được.
Trần Tử Dụ bình tĩnh nói: "Một cơ hội danh chính ngôn thuận khoan thứ cho Minh Doãn. Bên ngoài, Hoàng thượng không thể không tuân theo ý Thái hậu, tuy nhiên bên trong thì không phải theo ý tứ Thái hậu.”
Lâm Lan cảm thấy Trần Tử Dụ nói rất có lý. Hoàng thượng không phải bù nhìn, há có thể tùy tiện bị người định đoạt? Vấn đề là, thời cơ phải như thế nào đây?